Đề 4: Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9
Hướng dẫn
Đề 4 – Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học
HƯỚNG DẪN LÀM BÀI
* Nội dung trọng tâm: Người học cần chú ý những ý chính sau:
+ Những cảm xúc của em vào đêm trước ngày khai trường như thế nào?
+ Những hoạt động nào được diễn ra vào đêm hôm đó?
+ Trên đường đến trường, em và mẹ có những cảm xúc ra sao?
+ Đứng trước cổng trường, tâm trạng của em lúc đó là gì?
+ Khi bước vào sân trường, không khí ra sao? Khi gọi đến tên của em, suy nghĩ của em lúc đó?
+ Tiết học đầu tiên diễn ra trong cảm nhận của em?
+ Suy nghĩ của em về ngày đầu tiên đi học?
DÀN Ý CHI TIẾT
I. MỞ BÀI
Có thể đẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay đến trường,… ”
Ngày đầu tiên đi học luôn là ngày để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng chúng ta.
II. THÂN BÀI
1. Cảm xúc, tâm trạng của tôi trong đêm trước khi ngày mai đi học
Chộn rộn, háo hức đến lạ.
Chuẩn bị đầy đủ quần áo, cặp sách,… sẵn sàng cho ngày mai đi học.
Lo lắng, trằn trọc, khó ngủ.
Đã đi ngủ sớm nhưng vẫn không chợp mắt được vì mải lo nghĩ đến ngày mai sẽ ra sao?
2. Ngày đầu tiên đến trường
a. Trên đường đến trường
Sau khi mặc đồng phục, cả nhà chụp một tấm hình làm kỉ niệm “Ngày đầu tiên tôi đi học”.
Mẹ dắt tay tôi đi học với tất cả sự háo hức, tràn đầy niềm vui.
Con đường quen thuộc sao mà hôm nay bỗng nhiên thấy cái gì cũng lạ lẫm. Con đường, hàng cây, tiếng chim hót, đường phố xe cộ đông đúc qua lại,… Tất cả đều lạ lẫm.
Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy cũng có nhiều bạn giống mình, cũng lần đầu tiên đến trường với biết bao điều thú vị.
b. Khi tới trường
Đứng trước cổng trường: cổng trường lo lớn, hàng cây thật đẹp, bảng tên trường rất to và nghe sao thật hay… Tôi như bị choáng ngợp.
Mẹ dắt tôi vào trường, còn tôi trong lòng xiết bao hồi hộp, lo lắng.
Bước vào sân trường: sân trường thật rộng lớn, từng dãy phòng học khang trang, đẹp đẽ khiến tôi thật thích thú.
Xếp hàng: mẹ buông tay tôi và báo tôi vào xếp hàng với các bạn theo sự điều động của nhà trường.
Cảm xúc cùa tôi lúc này: mắt rơm rớm nước mắt vì lo sợ mẹ sẽ bỏ mình, bấu víu lấy áo mẹ không rời,…
Mẹ tôi dịu dàng khuyên tôi phải mạnh dạn hơn.
c. Trong giờ học
Cô chủ nhiệm dắt cả lớp lên phòng học. Tôi vẫn cố ngoái nhìn xem mẹ có còn đứng trong sân trường không? Tôi không thấy, lòng lại càng hồi hộp hơn nhưng tự nhủ sẽ mạnh mẽ hơn.
Bước lên phòng học, tôi và các bạn rất ngạc nhiên vì phòng học quá đẹp.
Phòng học đẹp là vì: sơn phết màu sắc rất đẹp đẽ, từng cái bàn cái ghế được xếp gọn gàng, ngăn nắp. Trên các bức tường được trang trí hình ảnh dễ thương, bắt mắt.
Chúng tôi bước vào bài học đầu tiên trong cuộc đời mình.
Cô giảng bài thật hay. Lời giảng du dương, trong trẻo, ngọt ngào đưa chúng tôi đến với sự thú vị của từng bài học.
Sau tiết học, tôi cảm thấy thật thích thú và hạnh phúc khi được đi học. Được cô giáo yêu thương, được làm quen bạn bè mới. Ôi thích thú làm sao!
d. Giờ ra về
Vừa bước chân xuống cầu thang, tôi đã nhìn thấy mẹ mình.
Tôi vui mừng chạy đến, hôn lên má mẹ.
Mẹ hỏi tôi nhiều điều về lớp học, về cô giáo, về bài học ngày hôm nay. Tôi kể mẹ nghe mọi việc.
Thấy tôi vui khi đi học về, mẹ cũng thấy hạnh phúc.
III. KẾT BÀI
Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học của tôi là thế đó.
Biết bao cảm xúc xen lẫn vào nhau khiến tôi nhớ mãi.
BÀI VĂN THAM KHẢO
BÀI VĂN 1
Mỗi con người ai cũng có những kỉ niệm. Từ những kỉ niệm vui, buồn hay kỉ niệm về thời thơ ấu của mình. Chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ đúng không? Tôi cũng vậy. Tôi nhớ nhất là ngày đầu tiên đi học của tôi. Kỉ niệm đó chẳng thể nào quên được.
Đó là ngày đầu tiên tôi đến trường. Mẹ đã dắt lay tôi từng bước một đi trên con đường đó. Lúc ấy tôi cỏ cảm giác rất sợ và lo lắng nữa. Trên vai tôi là chiếc cặp mà mẹ đã mua cho tôi vào hôm qua. Cùng với những cuốn sách và tập vở mới tinh. Tôi nhìn xung quanh và cũng thấy rất nhiều bạn học mới. Có bạn thì tung tăng vui đùa bên cha, mẹ mình. Có bạn thì lại mếu máo khóc sướt mướt vì không muốn rời xa người thân. Khi đứng trước cổng trường, tôi đã sững sờ và đứng lại một giây vì mọi thứ đều quá bất ngờ và lạ mắt. Ngôi trường ấy cao, to. Tất cả đều được phù một lớp màu xanh nên trông rất mát mẻ. Vào bên trong trường tôi càng bất ngờ hơn, với hàng ngàn các bạn học sinh đang xếp hàng ngay ngắn. Ai cũng đều khoác trên người bộ quần áo mới và trắng tinh cùng với cái logo in hình biểu tượng và tên của ngôi trường. Xung quanh ngôi trường đều là nhũng hàng cây cổ thụ cao to. Chúng như đang vẫy tay đứng chào mừng các bạn học sinh mới vào trường. Còn các thầy cô đều đứng rất nghiêm túc và luôn mỉm cười với các bạn học sinh. Các thầy thì mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen trông rất nghiêm trang và lịch sự. Các cô thì mặc những bộ áo dài truyền thống đủ màu sắc, hoa văn trông rất đẹp và nữ tính. Sau đó có một thầy cầm chiếc loa và nói to: “Kính mời quý phụ huynh ra về để các em vào lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm”. Mẹ tôi nghe vậy liền quay sang nói với tôi: “Mẹ về đây, con ở lại phải học thật chăm chỉ và luôn hòa đồng với các bạn nhé”. Mẹ nở nụ cười hiền hậu nhìn tôi rồi dần bước ra cổng trường đi về. Khi đó, tôi như sắp khóc vì không muốn mẹ xa mình. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình và hứa rằng sẽ không được khóc, nhưng chẳng biết sao nước mắt tôi cứ rơi liên tục. Sau đó, tôi lên lớp sinh hoạt với giáo viên chủ nhiệm của tôi. Cô rất xinh đẹp và hiền hậu nữa. Cô bắt dầu giới thiệu. Buổi sinh hoạt của ngày đầu tiên tôi đi học kết thúc.
Ngày đầu tiên đi học là như thế đó. Tôi hứa với lòng mình sẽ luôn học thật giỏi không phụ lòng cô và cha mẹ của mình. Tôi cũng sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm đẹp này.
(Bài làm của HS)
BÀI VĂN 2
Cuộc đời ai mà chẳng có những kỉ niệm đáng nhớ. Dù vui, dù buồn, dù hạnh phúc, dù đắng cay nhưng mỗi khi ngẫm lại chỉ khiến ta phải thốt lên rằng: “Sao ngày đó mình hồn nhiên quá!”, hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ, an ủi phần nào trong cuộc sống của tôi. Năm nay tôi học lớp chín, mới tích tắc đó mà đã chín năm đã trôi qua, khoảng thời gian đó đã gắn bó với tôi rất nhiều kỉ niệm. Nhưng điều tôi nhớ nhất là kỉ niệm ngày đầu tiên đi học.
Tôi không quên buổi sáng hôm ấy, mẹ gọi tôi đậy. Việc này thật khó đối với một cô bé lười biếng như tôi, tôi từ biệt chiếc gối thân yêu và mặc bộ quần áo phẳng phiu được mẹ ủi từ đêm hôm trước. Mẹ khoác lên vai tôi chiếc ba lô nặng trĩu cả hai vai và bảo:
– Đi học con nhớ nghe lời cô giáo đó nha.
Tôi gật gù rồi đặt lên má mẹ một cái thơm như thói quen ngày nào. Đối với những đứa trẻ khác, ba mẹ chúng hay bảo: “Trong lớp con bị các bạn khác bắt nạt thì hãy nói với cô giáo rồi về kể lại ba mẹ nghe chưa!”, còn ba mẹ tôi thì khác, họ lúc nào cũng khuyên tôi rằng: “Trong lớp con không được ăn hiếp các bạn khác đấy!”. Nghĩ lại tôi thấy mình thật ngốc xít rồi cười phá lên vì những kỉ niệm khó quên này.
Hôm nay tôi đi học. Ngồi đằng sau chiếc tay ga do ba tôi điều khiển, tâm trạng tôi có điều vui sướng lạ kì. “Phải chăng mình đã trưởng thành rồi ư?” – tôi thầm nghĩ. Vòng tay ôm ba tôi, tôi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh mình trên con đường nhựa được tráng xi-măng phẳng lì từ lúc nào. Hai hàng cây xanh rì bên đường đung đưa theo gió như chào đón tôi vào một ngày mới. Các hàng quán lòng lề đường bắt đầu mở cửa, tôi mong họ sẽ bán đắt hôm nay. Nghĩ đi nghĩ lại, cảnh vật hôm nay khác lạ thường, đâu quen thuộc như ngày nào. Chắc tại hôm nay tôi hồi hộp quá nên tôi mới nghĩ nó xa lạ như vậy. Nhìn lại chiếc áo mới trắng tinh, hai bên cánh tay phồng kết hợp với bộ váy xanh, khiến tôi nhớ đến lời mẹ khen lúc nãy, tôi khoái chí và cười mỉm một mình dưới nắng vàng ấm áp.
Cuối cùng tôi cũng đến ngôi trường Tiểu học Trần Bình Trọng, nơi mà tôi chỉ dám “ghé mắt” mỗi khi đi ngang qua. Sân trường tiểu học dày đặc người. Bạn nào áo quần cũng sạch sẽ, tươm tất, gương mặt cũng lộ rõ vẻ vui tươi. Điều đó khiến tôi cứ chộn rộn và vui sướng trong niềm tự hào khó tả.
Từ hôm nay tôi là học sinh lớp một rồi đấy. Tôi không còn là một con bé nhóc suốt ngày quậy phá nữa, không còn nghịch ngợm dưới nắng buổi trưa, không còn nhảy lò cò, tắm mưa, chơi rượt đuổi với lũ bạn hàng xóm nữa…Tôi nhìn thấy một cô cậu học trò mới đang đứng bỡ ngỡ, đứng nép bên bạn bè, người thân, chỉ dám đi từng bước nhẹ. Đột nhiên cái tự tin khi ở nhà của tôi biến mất tiêu rồi, trong tôi chỉ còn lại nỗi lo sợ vẩn vơ. Tôi ước gì được như những người học trò cũ, biết lớp, biết thầy cô giáo để khỏi phải rụt rè nữa.
Tiếng trống trường vang lên giục giã, các anh chị lớp lớn đến xếp hàng trước sân rồi đi vào lớp, cô chủ nhiệm gọi chúng tôi đến xếp hàng ngay ngắn trên một khoảng sân rộng. Trong khi đọc tên từng người, tôi nghe thấy tiếng tim mình vang lên từng nhịp đập trong lồng ngực. Bỗng cô gọi đến tên tôi, tôi giật mình và lúng túng một lúc sau mới lên tiếng. Sau khi đọc xong mấy mươi tên, cô hiền từ nhìn chúng tôi và ra hiệu cho vào lớp. Bấy giờ tôi mới đế ý rằng giọng cô thật ấm áp làm sao!
Tôi nhìn bàn ghế chỗ tôi ngồi một cách cẩn thận rồi tạm nhận nó là do mình sở hữu. Đã vậy tôi còn phân chia ranh giới trên bàn nữa chứ. Tôi thật là trẻ con mà. Ngồi kế bên tôi là một bạn nữ, tôi nhìn bạn ấy và mỉm cười, một người bạn xa lạ. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã chơi thân với nhau như quen biết từ lâu lắm rồi. Và cứ như vậy, tôi ngồi khoanh tay trên bàn ngay ngắn, bắt đầu tiết học ở trường đầu tiên trong đời tôi. Thế đó mà đã chín năm rồi đấy. Tôi sẽ nhớ mãi, nhớ về cái ngày đầu tiên đi học trong đời tôi với những kỉ niệm đẹp đẽ và đáng yêu:
“Ngày đầu như thế đó
Cô giáo như mẹ hiền
Em bây giờ cứ ngỡ
Cô giáo là cô tiên
Em bây giờ khôn lớn
Vẫn nhớ về ngày xưa
Ngày đầu tiên đi học
Mẹ cô cùng vô về… ”
(Bài hát: “Ngày đầu tiên đi học – Nguyễn Ngọc Thiện “)
(Bài làm cùa HS)
BÀI VĂN 3
Mỗi năm, khi đến cuối thu, tôi lại ngắm nhìn các em nhỏ tung tăng đến trường trong bộ đồng phục trắng tinh và tươm tất. Các em nhỏ đã gợi lại trong tôi những kỉ niệm của buổi tựu trường đầu tiên trong thời thơ ấu cùa mình. Có lẽ, tôi sẽ không quên được cái ngày đặc biệt ấy – Ngày mở rộng con đường tri thức trong tôi.
Cái đêm trước ngày khai trường, tôi không sao ngủ được. Có rất nhiều cảm xúc trong tôi đan xen lẫn nhau khiến lòng tôi lại thêm rạo rực. Nằm trằn trọc mãi mà tôi không sao ngủ được nên tôi đã đi đến chiếc tủ đồ riêng của tôi để mân mê chiếc cặp mới, những quyển vở còn thơm mùi giấy và bộ đồng phục mới tinh mà mẹ mua cho tôi từ vài hôm trước. Được một lúc thì tôi cũng cảm thấy buồn ngủ nên tôi liền lên giường và ngủ thật say đến sáng.
Sáng tinh mơ hôm ấy, khi khí trời còn se se lạnh thì thật kì lạ! Tôi dậy sớm hơn thường ngày mà không cần đến báo thức hay ai đó gọi. Thế rồi tôi liền vệ sinh cá nhân, ăn sáng thật nhanh đế thay ngay bộ đồng phục mới. Có lẽ vì từ khi còn học mẫu giáo, tôi thường mặc những bộ đồ giống như ở nhà nên khi khoác vào mình bộ đồng phục mới tinh này thì tôi cảm giác mình đã chững chạc hơn rất nhiều. Thay bộ đồng phục xong thì bỗng dưng lòng tôi lại nôn nao, nôn nao đến nỗi tôi chỉ nghĩ đến quang cảnh trong ngày khai trường đầu tiên mà quên bén đi chỗ để chiếc cặp và những thứ tôi đã chuẩn bị. Tôi liền chạy toáng lên kiếm khắp nhà và la hét om sòm để tìm chiếc cặp và những thứ mà tôi đã chuẩn bị, nhưng rồi để giữ sự bình tĩnh và tỉnh táo trong ngày khai trường đầu tiên thì tôi liền tự nhủ rằng: “Mình đã lớn hơn rồi, không cần phải làm ầm ầm lên như thế”. Thế rồi tôi liền chạy nhanh vào phòng mẹ tôi, tôi kể lại cho mẹ nghe thì mẹ tôi cười mỉm rồi xoa đầu tôi bảo: “Con cứ ra trước cửa đợi mẹ, mẹ sẽ đem hết ra và hai mẹ con mình cùng đi đến trường nhé!”. Nghe mẹ nói xong, lòng tôi bỗng nhẹ đi phần nào.
Lúc bước ra khỏi nhà, mọi thứ trước mắt tôi dường như lạ lùng thay đôi hoàn toàn khiển tôi nắm tay mẹ tôi chặt hơn. Con xóm nhỏ thân thuộc bỗng dưng trở nên xa lạ với tôi. Phía đông, mặt trời tròn xoe từ từ nhô lên sau từng hàng tre xanh, thẳng tắp. Những tia nắng chiếu xuyên qua những khe hở nhỏ của hàng tre xanh trông thật huyền ảo làm sao! Đi được một lúc thì tôi gặp được thằng Khanh và nhỏ Yên cũng đến trường như tôi. Tôi còn nhớ cả đám còn thân thiết, chơi đùa, chia kẹo hôm nào thì bây giờ cũng đều trưởng thành hơn. Nhìn vẻ mặt lo sợ, lúng túng của bọn nó khiến tôi càng thêm lo lắng. Gần đến trường, tôi thấy có rất nhiều anh chị khối lớn đang choàng tay nhau, nói chuyện trông vô tư lắm. Chả như bọn “lính mới” chúng tôi, phải đợi cha, đợi mẹ dẫn đến tận lớp. Tôi cũng nhận ra vẻ mặt vui tươi, hớn hở của từng bậc phụ huynh, chắc vì họ thấy con cái mình đã khôn lớn hơn, biết nắm lấy chiếc chìa khoá dẫn đến một tương lai xán lạn. Tôi cũng mừng vì mình đã khôn lớn hơn, biết suy nghĩ hơn trước. Tôi chỉnh tề trong bộ đồng phục cho tươm tất để trông tôi thật bảnh bao trước mặt các bạn và tôi cùng mẹ từ từ bước vào trường.
Ngôi trường này trông khang trang hơn ngôi trường mẫu giáo của tôi rất nhiều. Ngay trên phía cổng trường có một biển hiệu đề: “Trường tiểu học Nhật Lương” và có rất nhiều hoạ tiết trên cổng trường. Không khí trong trường rộn rã, náo nhiệt hơn so với bên ngoài. Trong khuôn viên trường, xung quanh là những chậu cây được xếp đều nhau tạo ra một cái đẹp rất bắt mắt. Hai bên góc trường là hai cây phượng to, đẹp đẽ với những cành lá xum xuê. Trong sân trường, những hàng ghế được xếp thẳng, đều nhau. Lá cờ Tổ quốc được đặt ở giữa trường tôi trông thật lộng lẫy trong màu cờ đỏ sao vàng. Trước mắt tôi là lễ đài thật rộng lớn, có một dòng chữ “Mừng các em học sinh mới vào trường” và thêm một dòng chữ bên phải “Mừng ngày khai trường”. Khuôn viên trường rộn rã, náo nhiệt rồi bỗng có tiếng trống “Tùng…tùng…tùng” báo hiệu đã đến giờ bắt đầu buổi lễ khai trường đầu tiên. Sau đó, cô hiệu trưởng từ từ bước lên lễ đài và bắt đầu bài phát biểu của mình để chào đón các em học sinh mới. Làm lễ xong, lại có một hồi trống “‘Tùng…tùng…tùng” báo hiệu giờ nhận lớp và giáo viên mới để lên lớp. Được bước đến trước dãy hàng lớp tôi, cô nói: “Từ giờ cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em”. Nói xong, cô hướng dẫn cả lớp đi theo hàng sát bên phải cầu thang. Khi bắt đầu lên lớp thì tôi thấy các bạn khác khóc mếu rồi chạy lại ôm cha, ôm mẹ của mình một cách nức nở khiến tôi cũng khóc theo. Mẹ tôi liền đến bên tôi và dỗ dành tôi. Mẹ nói rằng: “Con ráng học đi, học rất có ích cho con và con sẽ được làm quen với các bạn nhiều hơn”. Nói xong, mẹ lau hết nước mắt cho tôi rồi lùi ra xa, vẫy tay chào tôi để tôi tự đi lên lớp của mình. Tôi quay lại và nhìn mẹ. Tôi thấy gương mặt mẹ rất hạnh phúc khi thấy tôi được đến trường như các bạn khác. Để không làm tan vỡ niềm hạnh phúc đó, tôi liền đi lên lớp cùng vói một vài bạn cùng lớp.
Lớp học tôi nằm ở giữa khu A và khu B trên lầu hai. Khi tới trước lớp, tôi thấy lớp tôi có đề là lớp 1/E. Trong lớp, những hàng bàn ghế được xếp ngay ngắn trông rất gọn gàng. Xung quanh lớp là những bức tường hoa kèm vài hoạ tiết thiếu nhi trông rất đáng yêu. Cả lớp được cô phân công chỗ ngồi và chức vụ rồi thì cô nói bắt đầu vào bài học đầu tiên.
Nét chữ cô trông rất đẹp! Những dòng chữ viết bằng phấn trên bảng, cô đều viết hết sức tỉ mỉ và rõ ràng để chúng em được thấy rõ. Lúc cô giảng về bài toán cộng đầu tiên, giọng nói cô ấm áp làm sao. Nó nhẹ nhàng in sâu vào đầu tôi – những con số thật thú vị. Tôi liền suy nghĩ trong đầu rằng: “Mình phải cố gắng học để không phụ lòng mẹ. Ọuyết tâm! Ọuyết tâm! Thế rồi tôi liền chú ý lắng nghe bài giảng của cô. Cứ môn này rồi đến môn kia, và giờ tan học cuối cùng đã đến. Mẹ tôi đã đợi tôi sẵn từ bên cạnh trường từ khi nào. Khi thấy mẹ, tôi mừng rỡ và chạy ngay đến đó rồi ôm mẹ mà hôn. Tôi kể cho mẹ nghe những chuyện xảy ra hôm nay rồi mẹ dắt tay đi về.
Buổi tựu trường đầu tiên đã là một phần quan trọng trong tim tôi mà tôi sẽ ghi nhớ mãi suốt cuộc đời này.
(Bài làm cùa HS)
BÀI VĂN 4
Tiếng trống trường vang lên “Tùng…tùng…tùng” cũng là lúc tôi lên lớp mới. Chỉ mới chớp mắt thôi vài năm đã trôi qua nhanh chóng. Tôi cũng quên đi cái cảm giác bồi hồi lần đầu tiên tôi đi học. Đứng dưới sân xếp hàng, tôi chợt hồi tưởng lại những kỉ niệm thời thơ ấu mà tôi tưởng chừng như đã quên mất rồi.
Tối trước ngày đi học lớp một của tôi, cả nhà đều loay hoay với những quyển tập trắng tinh, thơm mùi hương như mùi hoa. Vừa dán nhãn, vừa bao tập lòng tôi bồi hồi, bâng khuâng không biết ngày mai sẽ ra sao? Bạn bè như thế nào? Cô giáo có hiền không? Mới suy nghĩ một chút mà đã đến giờ ngủ. Tôi liền lấy từng quyển tập, quyển sách mà nâng niu, mà ôm vào lòng. Nằm trên giường, tôi nhắm mắt lại nhưng không tài nào ngủ được. Những suy nghĩ lúc nãy cứ bám lấy đầu tôi không buông. Một lúc sau, tôi ôm quyển sách tiếng Việt lớp một vào lòng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, không cần đợi chiếc đồng hồ báo thức của tôi reo inh ỏi, tôi đã bật dậy khỏi giường, chạy ra ngoài phòng vệ sinh cá nhân rồi sau đó ăn sáng. Bữa sáng hôm ấy cũng như mọi ngày, chỉ một miếng trứng, miếng bánh mì với li sữa tươi nhưng sao tôi lại thấy phấn khởi lạ thường. Màu đỏ của trứng như ánh mặt trời đang soi chiếu vào tôi như thể mình là nhân vật chính trong vở kịch nào đó. Ăn xong, tôi ra khỏi nhà cùng mẹ. Vẫn là con đường ấy tôi đi hằng ngày nhưng hôm nay tôi lại có một cảm giác kì lạ khác thường. Cảm giác nằng nặng trên đôi chân tôi như thể sợ đến trường vậy. Tới gần trường rồi, tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Thấy mấy bạn xung quanh đều đeo cặp, tôi cũng mè nheo mẹ để được đeo cặp giống các bạn. Bước vào cổng trường, tôi thấy mình dường như đang lạc vào một thế giới khác vậy – một thế giới tuyệt vời.
Cổng trường mở toang ra, nhìn lên cao tôi thấy một tấm bảng “Chào mừng ngày khai trường”. Tôi nhìn ra xung quanh, thấy có nhiều anh chị khối trên đi một mình mà không cần ba mẹ đưa vào hay những người bạn cùng tuổi tôi bám chặt lấy người thân trước một thế giới khác. Vào bên trong xếp hàng, vì là lớp một nên tôi được đứng đối diện với sân khấu phía trên. Mẹ tôi chỉ đứng ngoài ghế đá mà dõi theo tôi. Khi thầy hiệu trường lên đọc diễn văn, tâm hồn tôi lúc đó như bị đông cứng lại, tim tôi ngày càng đạp mạnh và nhanh hơn. Tôi tưởng tượng như thời gian đang ngừng lại. Đúng lúc đó, thầy hiệu trưởng lại nói “Chào mừng các em học sinh lớp một đã đến với nhà trường”, một tràng pháo tay chọt vang lên khiển tôi phải giật mình. Thầy lại đọc tên từng bạn để vào lớp. Khi nghe đến tên mình, tôi cùng nhiều bạn khác bước vào lớp. Mà nói bước cũng không đúng. Ai ai cũng ngượng ngùng, lo sợ nên xô nhẹ nhau đến khi vào lớp mới thôi.
Vừa bước vào lớp, khuôn mặt hiền dịu của một người phụ nữ cỡ tuổi ba mươi vui vẻ chào đón chúng tôi. Vào đến lớp, ổn định chỗ ngồi thì từng bạn bắt đầu giới thiệu, mặc dù ai ai cũng rụt rè hết. Phụ huynh đứng ngoài lớp theo dõi con mình một hồi lâu mới an tâm ra về. Cô giáo tự giới thiệu mình với nụ cười hiền hậu. Nó như đang sưởi ấm tôi thoát khỏi sự cô đơn, lẻ loi này. Cô dạy rất nhiệt tình và hấp dẫn. Chúng tôi như bị cuốn hút vào từng lời giảng, chữ viết. Ôi! Sao mà hay đến thế. Cô còn động viên chúng tôi trong học tập nữa. Đến chiều, mẹ rước tôi về và ăn liên hoan ngày đầu tiên đi học.
Ôi! Ngày đầu tiên đi học sao mà dễ thương và hồn nhiên quá đi mất. Tôi sẽ mãi mãi lưu giữ kỉ niệm này đến suốt cuộc đời mình.
(Bài làm của HS)
>> Xem thêm Đề 5: Một kỉ niệm đáng nhớ với vật nuôi mà em yêu thích nhất tại đây.
Tags:Đề 4 · Văn chọn lọc 9
Theo hoctotnguvan.vn