Tả bà ngoại của em
Hướng dẫn
Tả bà ngoại của em
“Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm, tóc bà trắng, bà trắng như mây…” Câu hát quen thuộc vang lên làm em nhớ tới bà ngoại. Không biết bây giờ bà đang làm gì nữa?
Bà ngoại của em năm nay đã ngoài năm mươi tuổi. Tóc bà đã lẩm chổm cọng trắng cọng đen. Em nhớ mỗi lần về quê thăm ngoại, ngoại đều nói em nhổ tóc ngứa cho ngoại. Đó là công việc yêu thích của em. Da ngoại hơi nhăn nhăn, nó sạm màu đi vì cái khí hậu miền biển. Nếp nhăn đã hằn lên rõ trên khuôn mặt ngoại như hình chân chim, hình con giun. Đó là minh chứng cho những tháng ngày vất vả mưu sinh mà mẹ em hay kể cho em nghe. Mắt ngoại tuy không cần đeo kính những đôi lúc cũng không được tinh anh cho lắm. Bởi thế, khi có em ở bên thì em luôn là trợ thủ đắc lực xỏ chỉ cho ngoại may áo. Ngoại có nụ cười duyên lắm. Em rất thích ngoại cười vì trông ngoại như bà tiên trong truyện cổ tích mẹ thường kể.
Bàn tay ngoại ấm lắm. Mỗi lần áp vào mặt em như là có thứ gì khiến em dễ ngủ. Không ít lần em ngủ ngon trên đôi bàn tay ấy. Không thon thả, mịn màng, trắng trẻ như người ta, dù có chai sạn, sần sùi vì làm việc thì đôi bàn tay ấy cũng là đôi bàn tay đầy phép màu trong lòng em. Dáng ngoại không được thẳng thóm cho lắm. Vì lúc trước ngoại thường xuyên phải đi mò cua bắt ốc nuôi gia đình. Đến bây giờ cũng vậy, mỗi lần về quê là mỗi lần ngoại dắt em đi tắm biển, sẵn tiện bắt vài con cua, con ốc ăn vặt buổi trưa. Mỗi dịp hè về, em lại nao.nức về quê thăm ngoại cùng ngoại trải nghiệm những điều mới mẻ mà em chưa từng có. Em yêu ngoại em lắm. Em ước gì ngoại sống lâu trăm tuổi để em chăm sóc và vui chơi với ngoại được nhiều hơn.
Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng bà ngoại và gia đình, xứng đáng với những gì người lớn đã cố gắng vì chúng em.
Theo hoctotnguvan.vn