Tác giả đã thành công khi xây dựng nhân vật đám đông và cảnh đưa tang qua từng chi tiết nghệ thuật thể hiện tính cách hợm hĩnh, lố bịch của từng nhân vật
Hạnh phúc của một tang gia là một màn kịch:
– Vũ Trọng Phụng đã cho xuất hiện trên sân khấu cuộc đời một loạt chân dung về các kiểu người lố bịch, nham nhở từ ngòi bút biếm họa tuyệt vời. (Từ những thành viên trong nhà cụ cố Hồng đến Xuân Tóc Đỏ và cả những gã cảnh sát đều nham nhở lố bịch và vô văn hóa…).
– Đám tang mà “hạnh phúc” chứ không buồn. Bởi lẽ, cái gia tài để lại của cụ Tổ mà cả đám con cháu, rể, dâu sẵn sàng chờ đợi và hạnh phúc khi nghĩ đến tờ di chúc…
– Đám tang được miêu tả như đám hội. Mỗi thành viên đều có một sự chờ đợi và niềm vui riêng, mỗi người một vẻ vui.
+ Cụ cố Hồng (con trai cụ Tổ) “mơ màng đến cái lúc cụ mặc đồ xô gai, lụ khụ chống gậy…” để thiên hạ bình phẩm ngợi khen.
+ Văn Minh (cháu nội cụ Tổ) hạnh phúc vì “cái chúc thư kia đã vào thời kì thực hành chứ không còn là lý thuyết viễn vông nữa”.
+ Vợ Văn Minh (cháu dâu cụ Tổ) hạnh phúc vì sẽ được mặc bộ sô gai quảng cáo cho một mốt thời trang tân thời.
+ Tuyết (cháu gái cụ Tổ) có dịp mặc “bộ y phục ngây thơ” với nét cố tạo vẻ buồn lãng mạn rất đúng mốt một nhà có tang.
+ Cậu tú Tân hào hứng vì sẵn máy ảnh mà mãi không dịp dùng đến. Đây quả là cơ hội cho cậu ta.
Tác giả đã thành công khi xây dựng “nhân vật đám đông” và cảnh đưa tang qua từng chi tiết nghệ thuật thể hiện tính cách hợm hĩnh, lố bịch của từng nhân vật, mỗi người một vẻ…
Hoctotnguvan.vn