Kể về một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 1
Chắc trong đời ai cũng đã từng làm một việc tốt, có ý nghĩa đối với người nghèo, người tàn tật,….Em cũng đã từng làm một việc tốt, khiến em nhớ mãi.
Đó là một hôm, em đi học về, tay cầm tờ 20 nghìn đồng. Đó là tiền em tiết kiệm mà có. Em tiến đến cửa hàng “ Văn phòng phẩm ”, lòng em vui sướng vì sắp có được chiếc tẩy gôm màu sắc, có con dấu trên nắp bút. Khi em đi vào bên trong thì thấy tất cả các thứ đủ màu sắc, kích cỡ ở ngay trước mắt. Em đi vào chỗ gian hàng bán đồ dùng học tập, thấy chiếc gôm em yêu thích đang ở đó, em liền cầm lấy đến chỗ thanh toán, em hỏi giá cô chủ hàng, cô nói chiếc tẩy đó có gia 15 nghìn đồng, em rút trong túi áo ra hai tờ 10 nghìn, em đưa hết cho cô. Khi em đang định đưa thì em thấy bên cổng trường học có một cụ già, tóc trắng, quần áo rách rưới, da ngăm đen đang cầm trên tay một bọc túi to vỏ chai nhựa, lon nước rỗng và một ít bìa cứng đã lấm lem bùn đất. Em nhìn thấy ông lão ăn xin, trong đầu em bỗng dưng có rất nhiều câu hỏi hiện ra. Em nghĩ: “ Ông lão ấy là ăn mày sao ? Tội nghiệp ông lão quá ! Con cái của ông đâu hết rồi nhỉ ? Sao lại để ông ấy đi nhặt lon, vỏ chai vứt đi chứ ?…………” Cô bán hàng thấy em đứng nhìn ra ngoài, cô hỏi sao em không đưa tiền để cô thanh toán, em nghe vậy, trong lòng em cứ cảm thấy tội nghiệp ông lão ăn mày quá. Em trả lại cây bút, cô bán hàng bảo em, nói em có thể có cây bút tẩy gôm đó, nhưng em không mua nữa vì em đã quyết định dùng số tiền đó cho ông lão. Em chạy thật nhanh, đuổi theo ông lão. Đến nơi, em bảo ông kiếm chỗ nào để ngồi, có cái ghế đằng kia em dìu ông lão tới đó và hỏi ông. Ông nói nhà ông nghèo, không có tiền nên ông mới phải đi lượm vỏ chai nhựa, lon rỗng đi bán đồng nát kiếm tiền. Em hỏi ông thì ông bảo con cái ông đi rồi, để ông lại một mình, ông nói con cái ông đi bán hàng xa không thèm về thăm ông. Nhiều lần ông lên thăm, con cái ông đều lảng tránh hay đuổi ông đi. Vừa nói ông vừa khóc, chắc ông cảm thấy buồn lắm, ông lão đã nuôi lớn con cái ông vậy mà bây giờ con cái lại không báo đáp mà lại hắt hủi, đuổi ông đi như vậy. Một phần em cảm thấy thương ông lão, còn một phần em thấy rất tức giận về thái độ và cách hành xử của con ông lão. Em an ủi ông và đưa ông một tờ 10 nghìn đồng, ông từ chối không nhận tiền em đưa. Em bảo ông rằng nếu ông không nhận, em sẽ rất buồn, cuối cùng ông cũng nhậ và cảm ơn em rất nhiều, em nói không có gì, thấy có cửa hàng mua bánh mỳ em cầm nốt 10 nghìn còn lại mua hai cái bánh bảo ông ăn, ông ăn cái bánh, vừa ăn ông vừa khóc, ông bảo em nhất định sẽ gặp hạnh phúc, em tươi cười chào tạm biệt ông lão. Ông lão cũng vẫy tay chào lại em. Khi về nhà, em kể chuyện của em cho bố mẹ nghe, bố mẹ nghe xong liền bảo là em ngoan lắm, biết giúp người nghèo khổ. Trong mơ, em mơ thấy ông lão ăn xin hôm đó, hiện lên là ông bụt. Sáng dậy em thấy …
Kể về một việc tốt mà em đã làm – Bài làm 2
Chưa bao giờ em làm được một việc tốt, hay chỉ ít làm người khác vui, trừ một lần hồi em còn học lớp hai. Em đã làm việc tốt đó là nhặt được của rơi và trả lại cho người bị mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhất nên ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! Hóa ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18×7 của nhà sách Trí tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R.Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng ni lông nên có lẽ người bị mất mới mua về nhưng chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố, mẹ. hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật bìa xem sau của cuốn sách thì thất một đoạn văn nhắn kể lại tóm tắt nội dung của cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của minh. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lẫy luôn cuốn sách này. Thế là em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! còn bác bảo vệ. Em chò bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn vào cặp rồi tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Ôi! Thú vị biết bao! Những cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lại sang một chuyện khác về Chuyện người bị mất. Vì có cái đầu hay ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ làm của riêng hay trả lại cho người bị mất đây? Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vưa lúc đó về đến nhà, em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! mẹ mình là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình lên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng một, đưa cuốn sách cho mẹ xem và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
Bây giờ con hãy đặt mình vào tình huống như người bị mất mà xem chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi con làm mất một cuốn sách khá đắt: 50 nghìn đồng cơ mà! Đấy con hãy tự nghĩ và quyết định đi.
Nghe mẹ nói xong, em quyết định trả lại cho người bị mất. Sáng hôm sau đến trường em cầm cuốn tiểu thuyết đó đi và đưa cho cô Tổng phụ trách Đội, vừa lúc đó có một chị lớp 5 đến hỏi cô và cô giới thiệu em với chị ấy, chị ấy cảm ơn em rối rít. Khi về lớp các bạn và cô giáo đều khen em.
Việc tốt của em là thế đó, chỉ ngắn gọn vậy thôi nhưng đó là một việc làm ý nghĩa và khuyên nhủ người ta: “nhặt được của rơi trả lại cho người bị mất”.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
- kể một việc tốt mà em đã làm lớp 9
- kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 9
- kể về một việc tốt mà em đã làm lớp 8
- kể một việc tốt mà em đã làm lớp 8
- kể một việc tốt mà em đã làm lớp 10