Soạn bài tiếng hát con tàu của Chế Lan Viên
I.Tác giả
Chế Lan Viên là nhà thơ lãng mạn nổi tiếng trước Cách mạng tháng Tám với tập thơ Điêu tàn. Đi theo cách mạng rồi đi kháng chiến chống Pháp. Chế Lan Viên gần như không viết nữa. Hòa bình lập lại (1954), ông mới có thơ hay.
Các tác phẩm tiêu biểu của ông như Điêu tàn (1937), Ánh sáng và phù sa (1960), Hoa ngày thường – chim báo bão (1967), Những bài thơ đánh giặc (1972), Hoa trên đá (1984)… vẫn còn nguyên giá trị cho đến ngày nay.
Thơ Chế Lan Viên giàu chất suy tưởng và vẻ đẹp trí tuệ, tác giả thường sử dụng thủ pháp nghệ thuật tương phản đối lập, sáng tạo ra những hình ảnh đẹp mới lạ và ngôn ngữ sắc sảo.
II.Tác phẩm
Bài thơ Tiếng hát con tàu rút trong tập thơ Ánh sáng và phù sa (1960) là một bài thơ thời sự đáp lại lời kêu gọi của Tổ quốc đi khai hoang Tây Bắc. Viết về một nhiệm vụ lịch sử nhưng nhà thơ không thể hiện một cách chung chung mà viết với một cảm xúc cảm chân thành và cuồng nhiệt. Một vùng đất tươi đẹp và anh hùng của Tổ quốc hiện lên thành hình tượng thơ lấp lánh ánh sáng của trí tuệ. Tâm hồn của thi sĩ đã hóa thành con tàu mộng tưởng, trở về với nhân dân mà cũng là trở về với chính lòng mìn.
Chế Lan Viên mở đầu bài thơ bằng lối tự vấn bộc lộ sự trăn trở của nhà thơ trước một nhiệm vụ trọng đại của đất nước:
Tây Bắc ư? Có riêng gì Tây Bắc
Khi lòng ta đã hóa những con tàu
Khi Tổ quốc bốn bề lên tiếng hát
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu.
Chế Lan Viên nhạy bén với những nhiệm vụ chính trị của Đảng và của dân tộc. Tác giả đã chuyển nhiệm vụ chung (khai hoang Tây Bắc) thành nhiệm vụ riêng của từng con người, sâu hơn nữa là nhiệm vụ của “tâm hồn ta’’.
Tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu ?
Đây là con tàu của mộng tưởng (chưa hề có đường tàu lên Tây Bắc), biểu tượng này thích hợp với hình ảnh ra đi, gợi những ước mơ lãng mạn :
Anh có nghe gió ngàn đang rú gọi
Ngoài cửa ô, tàu đói những vầng trăng.
Tác giả còn thôi thúc người ra đi khai hoang Tây Bắc chẳng những vì Tây Bắc mà còn vì mở lối nhỏ hẹp của đời sống, mở lối cho sáng tạo, cho thơ :
Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi ?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép
Tâm hồn anh chờ gặp anh trên kia.
Nhà thơ đã biến cuộc ra đi thành cuộc trở về. Trở về “nơi máu rỏ tâm hồn ta thấm đất’’. Và tha thiết hơn nữa : “Cho con về gặp lại Mẹ yêu thương’’. Và thiêng liêng hơn nữa :
Con gặp lại nhân dân như nai về suối cũ
Cỏ đón giêng hai, chim én gặp mùa
Như đứa trẻ thơ đói lòng gặp nữa
Chiếc nôi ngừng bỗng gặp cánh tay đưa.
Những so sánh bất ngờ, những chi tiết bất chợt khiến cho dòng suy nghĩ không khô khan mà lung linh, biến hóa.
Nhà thơ hồi tưởng lại những kỉ niệm sâu sắc trong kháng chiến với nhân dân Tây Bắc. Những kỉ niệm hiện lên như một cuộn phim. Hình ảnh của nhân dân được nhà thơ gọi một cách thân thiết, ruột rà : “Con nhớ anh con, người anh du kích’’, “Con nhớ em con, thằng em liên lạc’’, “Con nhớ mế, lửa hồng soi tóc bạc’’. Qua mỗi chi tiết đầy xúc động, nhà thơ muốn nói với chúng ta rằng nhân dân Tây Bắc anh hùng mà tình nghĩa.
Rồi Chế Lan Viên dẫn đến triết lí. Hiện thực cũng chỉ là cái cớ để cho nhà thơ triết lí :
Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nao qua, lòng lại chẳng yêu thương ?
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn !
Người đọc thán phục Chế Lan Viên vì đã phát hiện ra được quy luật của tình cảm, của đời sống tâm hồn con người. Nhà thơ dẫn dắt người đọc đến triết lí bằng nhạc và bằng hình :
Nhớ bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ.
Điệp từ “nhớ’’ vừa diễn tả sự da diết của tình cảm, vừa tăng cường nhạc điệu cho câu thơ. Về hình họa, trong những câu thơ trên, nhà thơ áp sát ống kính vào từng khuôn mặt thân thương, ruột rà để biểu dương. Đến đây, nhà thơ lùi ống kính ra xa để thu hình ảnh của núi rừng Tây Bắc với những “bản sương giăng’’, với những “đèo mây phủ’’, hình ảnh huyền ảo của núi rừng Tây Bắc mà cũng là hình ảnh sương khói của hoài niệm. Và nhà thơ nói với lòng mình mà như tìm sự đồng cảm của mọi người :
Nơi nao qua, lòng lại chẳng yêu thương ?
Nhưng Chế Lan Viên không dẫn tới tự sự mà dẫn đến triết lí :
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn !
Hai câu thơ được kết cấu theo lối đối (Khi ta ở – Khi ta đi) đã diễn tả hai trạng thái của tâm hồn con người và những điệp từ, điệp ngữ tạo âm hưởng cho ý thơ triết lí vốn dễ khô khan. Từ sự chiêm nghiệm của chính mình, tác giả đã phát hiện một quy luật về tình cảm có giá trị khái quát. Nhà thơ đã nói hộ cho chúng ta về sự gắn bó giữa con người với quê hương xứ sở, với những miền đất xa lạ mà chúng ta đã từng sống. Cái cụ thể là “đất’’ đã hóa thành cái trừu tượng là “tâm hồn’’.
Từ triết lí, nhà thơ bỗng chuyển sang diễn tả những rung động cụ thể, riêng tư. Tứ thơ chuyển, nhưng không gãy đổ vì vẫn liền mạch tư duy :
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.
Khổ thơ như một lời khúc ngoặt nơi đường rừng bày ra cảnh quan hệ mới lạ. Nhưng rồi ta vẫn nhận ra giọng điệu của Chế Lan Viên. Vẫn là từ xúc cảm, hình ảnh cụ thể dẫn đến những suy ngẫm, triết lí. Lại tô đậm thêm cảm xúc riêng tư nên câu thơ trở nên xôn xao. “Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét”, những so sánh rất lạ, lấp lánh chất trí tuệ chứ không phải tình cảm thuần khiết. Xét đến cùng thì cũng không phải là nỗi niềm riêng, dù nhà thơ có nói thật tha thiết “Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng’’ ; mà là “riêng chung’’ nói như Xuân Diệu. Cái lấp lánh của màu sắc “cánh kiến hoa vàng’’ như “chim rừng lông trở biếc’’ là cái lấp lánh của trí tuệ. Tác giả như phát hiện ra mối quan hệ khăng khít của sự vật như màu đông với cái rét, như mùa xuân với “chim rừng lông trở biếc’’. Và cái da diết của nhạc điệu của hình ảnh, của màu sắc là để sửa soạn cho một triết lí mới :
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương.
Mỗi người đề tự cảm nhận, thấm thía với triết lí. Và như thế là tác giả đã đạt đến chiều sâu của chủ đề “Tiếng hát con tàu’’.
Rồi nhà thơ lại giục giã lên đường xây dựng quê hương Tây Bắc. Tất cả những hồi tưởng, những hoài niệm, những triết lí là để nhằm đến việc thực hiện nhiệm vụ lịch sử này :
Đất nước gọi hay lòng ta gọi ?
Tình em đang mong tình mẹ đang chờ,
Tàu hãy vỗ dùm ta đôi cánh vội
Mắt ta thèm mái ngói đỏ trăm ga.
Xây dựng quê hương Tây Bắc cho “mẹ’’, cho “em’’ thì còn ai là không tha thiết, không nhiệt tình?
Riêng đối với nhà thơ thì Tây Bắc còn là nguồn cảm hứng, nguồn sáng tạo, nguồn thơ, là giá trị tinh thần thiêng liên nên cuộc “trở về’’ có ý nghĩa biết bao!
Tây Bắc ơi, người là mẹ của hồn thơ
Mười năm chiến tranh vàng ta đau trong lửa,
Nay trở về, ta lấy lại vàng ta.
Tác giả kết thúc Tiếng hát con tàu bằng những ý tưởng lãng mạn thật đẹp và tình yêu nồng nàn (tình yêu cuộc sống và tình yêu em):
Ai bảo con tàu không mộng tưởng?
Mỗi đêm khuya không uống một vần trăng
Lòng ta cũng như tàu, ta cũng uống
Mặt hồng em trong suối lớn mùa xuân.
Khi tâm hồn Chế Lan Viên đã đổi mới, nhà thơ nhạy cảm với những nhiệm vụ của cách mạng. Khi đất nước có nhu cầu khai hoang vùng Tây Bắc, Chế Lan Viên đã có thơ hưởng ứng và đáng quý là đã có thơ hay. Chất trí tuệ mẫn tiệp vốn có của ông lại được bồi đắp thêm những tình cảm mới mẻ, cách mang khiến cho Tiếng hát con tàu có sức hấp dẫn. Một thời, biết bao học sinh, sinh viên, trí thức đã mê thơ ông, say sưa với những phát hiện triết lí trong thơ ông:
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn.