Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 1
“Con đường đến trường” – cái tên nghe sao quen quá. Chẳng phải ngày nào chún ta cũng dạo bước trên nó để đến trường hay sao? Vậy mà trong chúng ta, mấy ai đã quan tâm đến nó? Phải chăng vì nó đã quá quen. Bạn hãy thử, hãy thử một lần say ngắm. Chắc chắn bạn sẽ khẳng định rằng: nó có nhiều điểm thú vị vô cùng,
Con đường đi học của tôi dài, phẳng và uốn lượn quanh cao qua những khu phố, những cánh đồng. Đó là con đường mà mùa hè thì rợp mát bởi những bóng cây còn mùa đông thì ngạt ngào hoa sữa. Những bông hoa sữa nhỏ li ti đúng như những giọt sữa ai đó vô tình để rớt trên lá, trên cành.
Vào cuối mùa thu, con đường còn rực rỡ một màu hoa điệp vàng óng ả. Những bông hoa xinh xắn ấy đã trở thành những kỷ niệm gắn bó suốt mấy năm học tiểu học của tôi. Tôi nhớ lại mấy năm về trước khi con đường còn chưa được trải bê tông. Những hôm trời mưa, chúng tôi lội ì ọp qua những vũng nước màu đỏ gạch của con đường dải sỏi. Dù cẩn thận nhưng đến lớp đứa nào đứa nấy ít nhiều cũng bị vương vài nốt bẩn trên áo đỏ như son. Lâu ngày bị vương nhiều, áo giặt không sạch được thế là chúng tôi đành phải mặc những bộ đồng phục ố vàng. Nhưng bây giờ thì khác lắm rồi. Con đường đoạn thì được trải nhựa, những đoạn đi qua làng được trải bê tông. Cứ gọi là đi đến cửa lớp, chúng tôi vẫn không bẩn đến gót chân. Đường sạch bong. Những hôm vào mùa gặt đi trên rơm rạ, chỉ cần ngửi mùi rơm tôi đã thấy quê hương sao gần gũi và thân thuộc vô cùng.
Đi trên con đường vào mùa lúa trổ, chúng tôi vừa bước tung tăng chân sáo, vừa cảm nhận hương lúa thơm thoang thoảng bay từ hai phía cánh đồng. Tôi nhớ lần ấy thằng Hưng nói với tôi:
– Ước gì chúng mình chẳng bao giờ lớn lên thì hay nhỉ. Cứ thoả thích vui đùa rồi đi học chẳng phải lo nghĩ điều gì.
Hồi ấy tôi cho ý nghĩa của thằng Hưng thật nực cười nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy nó nói cũng hay hay.
Kỷ niệm tuổi thơ tôi đã trôi qua êm đềm trên con đường đến trường thân thương ấy. Đi mãi thành quen, giờ đây tôi nhớ nó đến từng chỗ nhấp nhô, từng cây cột mốc thậm chí còn nhớ con đường được ghép bởi bao nhiêu tấm bê tông. Thế là hình như giờ đây tôi với con đường đã thành hai người bạn. Chỉ tiếc rằng đường chỉ âm thầm tận tuỵ, đường chẳng bao giờ tâm sự với tôi.
Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 2
Mùa khô năm ngoái, nhân dân địa phương em đã góp tiền, góp sức làm lại con đường nối xã Tân Long với các xã lân cận. Trường em nằm bên cạnh đường đi, cách nhà khoảng gần cây số. Sáng sáng, em cùng các bạn tung tăng cắp sách đến trường trên con đường giống như dải lụa hồng mềm mại uốn quanh thôn xóm.
Đường trải đất đỏ, được san ủi kĩ nên rất phẳng phiu, đủ rộng dể hai ô tô có thể tránh nhau. Mặt đường cao ở giữa và thoải dần sang hai bên cho dễ thoát nước. Hàng cây bạch đàn trồng ven đường dạo nào giờ đã vươn cao, thân thẳng tắp, cành lá sum suê tỏa bóng mát. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, lá cây lao xao, cành cây đung đưa như những cánh tay chào đón.
Lúc chúng em đi học cũng là lúc con đường nhộn nhịp, đông vui nhất. Dân trong vùng họp chợ cạnh đường, tíu tít bên những gánh rau tươi, những đống trái cây hay những bu gà vịt. Các cửa hàng ăn uống mở cửa, phục vụ mọi người. Trên đường, tiếng xe lam, xe ba gác máy làm náo động không gian của một vùng quê yên tĩnh. Các loại xe tấp nập chở hàng hóa lên chợ huyện.
Ra khỏi ngã tư với cảnh họp chợ tấp nập, con đường chạy giữa cánh đồng lúa và rau màu xanh tốt. Gần Tết, khí trời buổi sáng se se lạnh. Nắng sớm vàng rực trải trên màu xanh mỡ màng, non tươi của những liếp rau cải, cà chua, xà lách… Dăm ba cánh bướm trắng chập chờn trên vồng cải đơm hoa vàng tươi.
Đang bằng phẳng, con đường cao dần rồi nối với một cây cầu gỗ bắc ngang dòng kinh trong mát, cung cấp nước ngọt quanh năm cho đồng ruộng. Từ đầu cầu bên kia, con đường đổ dốc một đoạn chừng hơn trăm mét là tới trường em. Ngôi trường nằm cách mặt đường khoảng vài chục thước, giữa một vườn cây um tùm suốt ngày ríu rít tiếng chim… Băng ngang qua cổng trường, con đường tiếp tục chạy dài qua hai xã nữa rồi thông ra quốc lộ.
Con đường đã trở nên thân thuộc với tất cả mọi người. Ngày hai lần đi về trên con đường này, chúng em đã khắc sâu hình ảnh của nó trong lòng.
Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 3
Từ nhà đến trường em có thể đi qua nhiều ngả khác nhau nhưng em thích nhất vẫn là đi qua đoạn đường Nguyễn Du.
Đoạn đường này ngắn và hẹp. Lòng đường được hàng me xanh rờn hai bên đường che mát. Buổi sớm em đi học các vòm me đan vào nhau tưởng như chúng chụm đầu trò chuyện. Những cành me thả lá xuống mặt đường tráng nhựa xám. Một lằn sơn vàng giữa lòng đường chia hai phần cho xe chạy ngược chiều nhau. Xe máy, xe đạp tấp nập trên mặt đường trơn bóng. Đến khúc có những ổ gà lồi lõm thì xe chạy chậm lại, bóp còi toe toe… Em và các bạn đi rất thoải mái trên lề đường tráng xi măng. Nhiều nhà cao tầng đẹp đẽ chen vai nhau đứng sừng sững. Đó là các cơ quan, cửa hàng. Đặc biệt, đoạn đường em đi qua có Bưu điện Thành phố lúc nào cũng có đông người ra vào nhân đồ, gửi hàng.
Có lần, mẹ em đã đến đây nhận hàng, quà. Buổi sáng, con đường vui hẳn lên vì các cô bác, các chú đến công sỏ’ làm việc, học sinh lũ lượt đi học. Mọi người đều vội vã. Chúng em cũng bước mau chân đến trường. Buổi trưa tan học, em bước chậm hơn. Hai hàng me lại che mát cho em và các bạn. Thỉnh thoảng buổi chiều mẹ dắt em đi dạo. Lá me trút như mưa lên tóc, lên vai làm em rất thích. Vì đã đi lại nhiều lần nên đoạn đường này thật quen thuộc đối với em. Em nhớ từng viên gạch, từng gốc me thân thiết.
Em yêu quý con đường đi đến trường. Sáng nào đi học, em cũng thấy đường sạch, đó là nhờ các cô chú làm vệ sinh. Em và các bạn bảo nhau không xả rác bừa bãi để con đường luôn sạch đẹp.
Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 4
Con đường từ nhà em tới trường không xa lắm. Đã bao năm đi lại trên con đường này em không biết từ bao giờ nó đã trở thành người bạn thân thiết.
Nhìn từ xa, con đường như một dải lụa mềm mại nổi bật giữa tấm thảm màu xanh khổng lồ của cánh đồng lúa. Con đường tới trường chạy thẳng, có những ngã rẽ đi vào các thôn. Đường tới trường là con đường đất. Nó khoác trên mình chiếc áo màu nâu, trầm tĩnh và hiền lành. Mặt đường có những chỗ lồi lõm, bà tôi bảo đó là vết thương của thời gian in dấu. Bà tôi thỉnh thoảng cũng nói thơ văn lắm. Và mặc dù chẳng hiểu vết thương thời gian là gì nhưng tôi vẫn chăm chú lắng nghe từng lời nói của bà.
Đi trên con đường đất này thấy bàn chân mát rượi. Vào những ngày mưa, đường trơn như đổ mỡ. Lúc đi, những ngón chân phải bám chặt cho khỏi ngã. Hai bên đường, hàng cây bạch đàn cao vút, lá xanh rì đu đưa trong gió. Những buổi đi học, chúng tôi thường chạy xuống vệ đường, đi dưới tán cây và trên đám cỏ xanh mềm xen lẫn vài bông hoa dại bé nhỏ. Lác đác bên đường người ta trồng những luống rau.
Những bông hoa cải màu vàng làm cho con đường thêm rực rỡ. Vừa đi chúng tôi vừa ngắm cánh đồng thẳng cánh cò bay. Gió từ ngoài thổi vào làm dịu đi cái oi ả trưa hè. Bên cạnh con đường có một cái hồ khá rộng. Chiều chiều đi học về, học trò chúng tôi hay xuống đó nghịch nước, hái hoa sen, hoa súng, nô đùa ầm ĩ.
Con đường từ nhà tới truờng vào lúc tan tầm thật ồn áo, náo nhiệt, có bao người đi lại. Học trò đi học về, từng tốp, từng tốp một vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Chúng nói chuyện với nhau về bài giảng của cô giáo hôm nay, về thầy hiệu trưởng, về bác bảo vệ hay cô lao công… bao nhiêu là thứ chuyện. Chúng chạy tung tăng trên đường. Có đứa còn bỏ cặp trên lưng, lội xuống hồ hái sen. Có cậu học trò đi trên vệ cỏ trơn, tự dưng ngã oạch. Chúng bạn quay ra trêu đùa khiến cậu xấu hổ chạy mất. Giờ này người lớn cũng đi làm về. Người đi xe đạp, nguời đi bộ hối hả. Các bác nông dân sau một ngày vất vả, vội vàng quang gánh ra về lo cơm tối. Dưới đồng, lác đác vài người đang làm cố. Mấy chú trâu, chú bò thảnh thơi gặm cỏ ngon lành. Trong khi mọi người đang về với tổ ấm của mình thì những chú đánh tôm, đánh tép mới bắt đầu công việc. Trên tay chú lỉnh kỉnh bao đồ, chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến đi may mắn.
Con đường tới trường, thật đẹp và thơ mộng. Nó đã gắn bó vơi tôi suốt thời gian dài. Tôi thích nhất con đuờng lúc tan tầm. Đó là khoảng thời gian sôi động nhất. Lúc ấy, tôi lại lặng yên ngắm nhìn mọi thứ, cảnh vật thanh bình và con người thuần hậu. Nhìn con đường đi học, tôi nhớ về câu nói của một nhà văn, trên đời này làm gì có đường, người ta đi lại nhiều thì thành đường mà thôi. Vì thế mà tôi cũng chẳng biết con đường này đã bao nhiêu tuổi nữa.
Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 5
Một trong những nơi gắn bó với em nhất đó chính là con đường làng, bởi đây là con đường thân thương đưa bước chân em cũng như các bạn đến trường học, đây cũng là nơi lưu dấu nhiều kỉ niệm đẹp của tuổi thơ mà em đã trải qua. Đó là những kỉ niệm mà dù có khôn lớn thì em cũng sẽ không bao giờ lãng quên.
Con đường bắt đầu từ làng em đến tận trung tâm của xã, cũng là nơi mái trường thân yêu của chúng em được xây dựng. Vì vậy mà muốn đến trường thì chúng em phải đi qua con đường làng, tuy đó không phải con đường duy nhất, cũng không phải con đường ngắn nhất dẫn đến trường em, nhưng nó lại là con đường to nhất, thẳng nhất và được nhiều bạn học sinh chúng em lựa chọn để đi nhất. Con đường hàng ngày em vẫn đến trường là một con đường rộng và thẳng tắp, vì vậy mà chúng em có thể tự đi đến trường mà không lo bị lạc đường.
Con đường đi học này trước đây được làm bằng đá nên khá gồ ghề và xóc nếu như đi bằng xe máy hay đi xe đạp. Nhưng ngày nay, con đường làng của em đã được tu sửa và xây dựng lại, nó được dải một lớp bê tông vững chắc, sáng bóng. Cũng nhờ vậy mà các phương tiện đi lại trên đường cũng đông hơn trước, chúng em đi bộ đến trường cũng không còn bị đau chân như trước nữa, nếu vô tình nô đùa chạy nhảy mà bị ngã thì cũng không bị chảy máu khi đường còn làm bằng đá như trước.
Hai bên đường mọc lên rất nhiều cỏ, những đám cỏ tươi non, xanh mát, chạy dọc theo con đường trông vô cùng đẹp mắt, đặc biệt là vào sáng sớm, khi sương đêm vẫn còn đọng lại trên những tán lá thì những bờ cỏ này lại trở nên long lanh đến lạ kì. Trên con đường đi học, chúng em còn đi qua một cánh đồng lúa rộng lớn, vào mùa lúa chín thì cánh đồng sẽ được nhuộm vàng bởi những bông lúa chín nặng trĩu bông, hương lúa thổi thoang thoảng khắp mọi nơi.
Con đường làng dẫn đến trường là con đường vô cùng gắn bó và thân thiết đối với em cũng như rất nhiều các bạn cùng trang lứa. Hàng ngày con đường ấy cùng chúng em đến trường rồi sau đó lại cùng chúng em trở về, con đường đã chứng kiến sự trưởng thành của em, từ khi còn là một cô bé đầy bỡ ngỡ, ngồi sau xe bố chở đến trường trong ngày đầu tiên đến trường, rồi đến bây giờ, khi em đã là một cô học sinh lớp năm, đã có thể tự mình đạp xe đến trường. Với em thì con đường thân thương ấy sẽ mãi là một người bạn thân thiết.
Tả lại con đường từ nhà đến trường – Bài làm 6
Trường em nằm trong một ngôi làng nhỏ cạnh bờ sông và những con kênh xanh biếc. Ngôi trường im lìm dưới những bóng cây cổ thụ mà chưa bao giờ nó đẹp tới thế. Con đường từ nhà tới trường cũng quanh co, như tạo thêm nét kiều diễm. Con đường ấy gắn với những trưa hè đất đỏ, gắn với con đường trơn như mỡ vào những ngày mưa tầm tã. Con đường tới trường luôn in dấu bao nhiêu kỉ niệm mà có một cuốn sổ thật dày thì cũng không bao giờ ghi ra hết.
Con đường từ nhà tới trường trước kia là con đường không rải nhựa mà chỉ là con đường đất, nằm quanh co theo men kênh rồi mới đi tới trường. Con đường ấy,đất đỏ như màu của đất Tây Nguyên và mỗi khi bước chân đều đặn trên con đường ấy thì đều như trải nệm.
Hai bên đường cỏ mọc như hai tấm lụa xanh mướt, không biết tự bao giờ người ta không gọi là con đường mà người ta lại quen với hai chữ đường làng. Đường làng thân thuộc và đầy ắp kỉ niệm lại mang một vẻ đẹp thanh thoát khoonh thể diễn tả được.
Cây cối bên đường chủ yếu là những hàng tre hàng trúc, đôi chỗ lại được điểm bởi những bông hoa râm bụt đỏ rực và tuyệt đẹp. Hai bên đường, đã bắt đầu xuất hiện những hàng quán bán những đồ dùng và vật dụng cần thiết, còn có những cửa hàng bánh kẹo nho nhỏ mà chúng em chỉ mong tới giờ ra chơi thật nhanh hoặc ra về thì kéo nhau đi mua kẹo rồi chia sê cho nhau.
Đường làng mỗi dịp có lễ hội lại được người ta treo đầy cờ hoa rực rỡ. Mỗi lần bước chân xuống đường, nhìn thấy cảnh tượng ấy lòng em lại nôn nao trường, học sinh và cô giáo với đủ các loại trang phục đi trên con đường và biểu diễn những tiết mục văn nghệ đặc sắc tại trường.
Những kỉ niệm những bước chân trên đường làng đã khiến em cảm thấy vui vẻ và muốn khám phá mỗi khi bước trên con đường ấy để tới lớp học thân yêu của mình. Đến trường đến lớp có thầy cô có bạn bè , có những sẻ chia ngây thơ mà chúng em không bao giờ có thể quên được. Con đường ấy với hoa phượng đỏ mỗi khi hè về và những chiếc lá vàng trên những con đường đầy những cây cổ thụ, Khung cảnh ấy không thể diễn tả bằng lời mà chỉ bằng cách ngước nhìn lên sung sướng cảm nhận.
Con đường tới trường nơi mà mỗi bước chân là mỗi nhịp thang bước tới nguồn tri thức bao la mà được cô giáo truyền đạt. Con đường làng tuyệt đẹp với những cảnh vật gần gũi sẽ mãi theo em đi tới con đường ước mơ.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
- ta con duong tu nha den truong