Bố mẹ tôi có 3 người con: chị Thư, tôi tên là Bình, em gái út tên là Huệ. Gia đình bố mẹ tôi vào loại “thường bậc trung”. Bố mẹ rất thương các con.
Bố mẹ tôi có 3 người con: chị Thư, tôi tên là Bình, em gái út tên là Huệ. Gia đình bố mẹ tôi vào loại “thường bậc trung”. Bố mẹ rất thương các con.
Năm nay, tôi đã là cậu học sinh lớp 8 tnrờng THCS. Chị gái tôi là sinh viên năm thứ ba Đại học Kinh tế quốc dân Hà Nội. Em gái tôi đã mất khi tôi còn đang học lớp bốn. Em xinh đẹp, ngoan ngoãn, tôi thương em lắm. Kể từ ngày em qua đời, tôi đã trải qua nhiều năm tháng đau buồn. Mẹ tôi cứ ốm đau mãi, hai ba năm sau mới hồi tính lại.
Năm học lớp 1, lóp 2, lớp 3, tôi là học sinh tiên tiến, được tặng giấy khen “Cháu ngoan Bác Hồ”. Nhưng khi lên học lớp Bốn, nhất là từ khi em Huệ bị ốm rồi mất đột ngột, tôi bị choáng, học sút dần rồi kém hẳn. Nhiều đêm, tôi nằm mơ gặp lại em gái. Có lần nó nói là rất thèm kẹo. Chiều chủ nhật nào tôi cũng lên thăm mộ em, tôi mang theo hai cái kẹo, bày lên chiếc lá, đặt lên mộ em. Tôi không thắp hương. Tôi chỉ ngồi lặng, nước mắt cứ chảy ra. Có lần tôi nằm mơ gặp em. Nó khóc và nói: “Mẹ và anh tìm cho em bộ áo len màu đỏ trước đây, em rét ắm!..Tôi nói lại chuyện đó với mẹ. Mẹ bần thần bảo: “Áo quần của em đem đốt hết cả rồi cơ mà!”. Sau đó mẹ tìm lại thì thấy bộ quần áo len đó của em Huệ còn cất trong va li.
Đôi giày vải của tôi đã sờn và rách. Mẹ bị ốm, tôi không dám đòi mẹ mua cho đôi giày mới. Năm học lớp Bảy, mùa đông mưa dầm dề và rét lắm. Vào giữa đêm khuya tháng chạp, tôi nằm mơ lại gặp em. Em hỏi tôi bao điều: hỏi về đống đồ chơi của em, hỏi về con búp bê tóc vàng chị Thư mua cho em. Cuối cùng, em nói nhỏ với tôi: “Em cho anh tiền trong bụng con lợn đất của em. Anh lấy tiền ấy mua giày, giày anh rách hết rồi!” Tôi nói giấc mơ ấy với mẹ. Mẹ ngạc nhiên lắm. Mẹ tìm mãi mới thấy con lợn đất của em Huệ. Số tiền nuôi lợn của em được 104 nghìn đổng. Mẹ đã mua cho tôi đôi giày vải bằng số tiền em gái để lại.
Năm học lớp Bảy, tôi học có khá hơn, nhưng vẫn chỉ là học sinh trung bình, hạnh kiểm khá. Nghỉ hè năm ấy, chị Thư đã kèm cặp tôi suốt hai tháng trời về môn Toán và môn Tiếng Anh. Bước vào năm lớp Tám, sức khỏe mẹ được hồi phục hẳn, mẹ vui lên. Tôi cũng học khá hẳn lên. Đêm Trung thu, tôi lại nằm mơ gặp em gái. Tôi đưa em đi rước đèn và phá cỗ. Em nói với tôi: “Anh phải cố học giỏi lên để dạy em học chứ!”
Khi nghe tôi nói về giấc mơ này, nước mắt mẹ ứa ra. Mẹ nói: “Nếu em con còn sống thì năm nay đã lên học lớp Bốn rồi đấy! Em gái đã mất mà vẫn nhớ, vẫn thương, vẫn quý mến anh. Con phải cố học giỏi như em con mong muốn…
Hôm nào được điếm 10, lòng vui vui, tôi lại nhớ đến em, nhớ đến bao kỉ niệm vui buồn về đứa em gái đã mất.
Hà Trọng Bình – 8C Trường THCS Lệ Thuỷ – Quảng Bình.
Hoctotnguvan.vn