Ai trong chúng ta cũng đều trải qua thời học sinh với rất nhiều kỉ niệm. Tôi cũng có một thời học trò đáng nhớ, mới ngày nào tôi còn là một học sinh lớp chín, thấm thoắt đã hai mươi năm trôi qua. Giờ đây tôi cũng trưởng thành, thực hiện được ước mơ trở thành phóng viên của mình. Buổi sáng hôm đó tôi nhận được giấy mời tham dự buổi lễ kỉ niêm ba mươi năm thành lập trường. Tôi rất vui và vô cùng hào hứng liền thu xếp mọi công việc để chuẩn bị tham dự buổi lễ trang trọng tại ngôi trường mà tôi đã từng học.
Ngày hôm ấy, bầu trời trong xanh, mát mẻ. Tôi bước vào cổng trường bỗng nhiên tim tôi đập nhanh, những kí ức ngày xưa chợt ùa về. Vì đến sớm nên trường chưa có một ai, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là dẫy nhà uy nghi tráng lệ. Tôi mạnh dạn đi thăm quan trường. Trường được khoác trên mình chiếc áo màu xanh dịu mát, với rất nhiều phòng học, phòng giám hiệu, phòng các bộ môn. Bây giờ, trường còn có sân bóng rất rộng và hồ bơi nữa. Tôi vẫn nhớ như in hàng cây bàng mà lớp tôi trồng khi đó. Thật ngạc nhiên, giờ đây cây trở lên cao lớn như những cây cổ thụ. Tiếp đến tôi bước vào hành lang và tiến tới các lớp học. Các lớp bây giờ đều được trang bị rất hiện đại, bàn ghế, bảng đều đã thay mới. Còn có thêm những công nghệ tiên tiến như điều hòa, máy chiếu và còn có cả ti vi nữa. Tôi tiếp tục đi, bỗng nhiên bước chân tôi dừng lại, vì chợt nhận ra lớp của tôi ngày ấy. Lớp tôi là một lớp nghịch ngợm, rất mải chơi nhưng thành tích vẫn rất tốt. tôi nhớ những lần ăn vụng trong ngăn bàn bị giáo viên bắt được, hay những buổi sáng vội vã đến lớp. Lớp tôi rất đoàn kết, nói cách khác là hay bao che, bảo vệ nhau trước mọi hoàn cảnh. Nói đến đây bỗng nhiên nước mắt tôi trào ra. Tôi lau vội nước mắt bước xuống cầu thang vì có lẽ mọi người đã đến đông đủ, lúc bước xuống tôi chợt nhìn thấy bạn bè của mình, tôi chạy xuống liền, tất cả xúm vào ôm lấy nhau. Chao ôi! Các bạn của tôi thay đổi nhiều quá. Còn nhớ bạn Minh Anh nhí nhảnh ngày xưa bây giờ đã trở thành giám đốc của một công ty lớn. Bạn Thảo ngày xưa vô cùng nghịch ngợm đã trở thành giáo sư rồi, cậu bạn của tôi bây giờ vô cùng đẹp trai và thành đạt. Bạn nào cũng thay đổi rất nhiều nhưng tính cách thì vẫn như xưa. Chúng tôi đang ngạc nhiên về sự thay đổi của nhà trường thì một hình bóng quen thuộc từ xa bước tới, cảm xúc của tôi lại ùa về liền chạy ra ôm chầm lấy cô như xóa tan đi bao niềm nhung nhớ. Đó chính là cô chủ nhiệm của tôi ngày ấy. Tôi vẫn còn nhớ những lời dạy dỗ , cũng cóc khi là những lời chỉ trích của cô. Ngày xưa cô dạy tôi rất nhiều điều, không chỉ trong học tập mà cô còn dạy tôi cách làm người sống ao cho tốt. Giờ đây cô đã ngoài 50 tuổi, mái tóc đã điểm bạc mặt cũng đã có những nếp nhăn tuy nhiên cô vẫn cống hiến hết cuộc đời cho sự nghiệp giáo dục. Chúng tôi và cô có rất nhiều điều để nói, kể lại những kỉ niệm ngày xưa, nhưng tật xấu của mỗi đứa đều được cô khơi lại. Rồi chúng tôi kể cho cô nghe về cuộc sống của chúng tôi bây giờ, những thành công đã đạt được nhờ công dạy dỗ của thầy cô. Tuy nhiên lớp tôi vẫn chưa đầy đủ mọi người vì có người bận công việc gia đình hay công việc riêng. Cô dẫn chúng tôi đi thăm các thầy, cô giáo ngày đó, bây giờ các thầy cô đã già đi vì phải cống hiến cho các lớp học sinh như chúng tôi. Buổi lễ bắt đầu với đông đủ học sinh và cựu học sinh của nhà trường. Những tiết mục văn nghệ đặc sắc, cũng như những bài phát biểu của thầy hiệu trưởng và của cựu học sinh. Thế rồi buổi lễ nhanh chóng kết thúc, chúng tôi cùng nhau về nhà cô giáo chủ nhiệm cũ để cùng nhau nấu cơm như ngày xưa. Kết thúc ngày hôm đó chúng tôi chia tay nhau, ai đấy đều nức nở vì không nỡ xa nhau lần nữa. Chúng tôi trở về với cuộc sống của riêng mình nhưng cho đến bây giờ cảm xúc vẫn còn trong tôi và khó có thể quên được ngày hôm ấy.
Dù thời gian có trôi đi nhưng những kỉ niệm dấu yêu của tuổi học trò và sự gắn bó với ngôi trường này sẽ là những kí ức vô cùng đặc biệt và khó có thể quên được. Tôi mong rằng những dịp tới lớp tôi sẽ có mặt đông đủ và chúng tôi sẽ cùng nhau thăm thầy cô.