Cảm nhận về hình ảnh đôi bàn tay Tnú trong truyện ngắn Rừng xà nu
Hướng dẫn
Cảm nhận về hình ảnh đôi bàn tay Tnú trong truyện ngắn Rừng xà nu
Rừng xà nu là một trong những tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Thành Trung và ông đã mang tới cho chúng ta tác phẩm này để thấy được nét đẹp về thiên nhiên mà nét đẹp ở đây chính là về thiên nhiên và con người nơi đây. Nổi bật nhất trong câu chuyện đó là hình ảnh về bàn tay của Tnú,nó mang tới những ấn tượng đặc biệt ở trong lòng người đọc.
Và bàn tay Tnú là một ý đồ nghệ thuật mà tác giả muốn gửi gắm tới chúng ta, qua đó chúng ta có thể thấy được đôi bàn tay ấy cũng có cả một cuộc đời,cuộc đời ấy giống như cuộc đời của Tnú vậy. Và cũng có những lúc anh ấy cũng phải hứng chịu biết bao nhiêu là đau thương mất mát. Thế nhưng đến cuối cùng thì bàn tay ấy cũng đã giết chết được biết bao nhiêu là kẻ thù để có thể báo thù cho tất cả, trong đó có chủ nhân của nó phải hứng chịu.
Bàn tay đó trước hết được miêu tả đó là một đôi bàn tay lành lặn và nhỏ bé. Chính đôi bàn tay nhỏ bé ấy đã cùng với Mai học chữ. Cũng bàn tay ấy đã nhanh nhẹn để cầm những bức thư liên lạc để có thể vượt được qua mọi thử thách, mọi gian nan với biết bao vòng vây độc áo của kẻ thù để có thể mang tới cho các cán bộ ở trong rừng. Qua đây thì chúng ta có thể thấy được đôi bàn tay nhỏ bé của Tnú hiện lên thật đẹp biết bao nhiêu. Tuy nó nhỏ bé là vậy nhưng làm việc nào cũng đều hoàn thành một cách xuất sắc, quả thực là đáng khen.
Không những thế, qua đây còn cho ta thấy được người anh hùng này tuy là nhỏ bé nhưng nó thực sự rất đáng để khen ngợi. Bàn tay ấy không những là gan góc mà còn dám đập cả đâ vào đầu của Tnú khi anh học ngu chữ. Theo như anh Quyết nói thì phải học lấy cái chữ để có thể trở thành một cán bộ được. Chính vì vậy mà khi không học được, học cái này thì mất cái kia viết bên này thì lại quên bên kia nhưng khi không học nổi thì cũng chính bàn tay ấy lấy đá tự đập đầu khiến cho máu bị chảy ra.
Chính những hình ảnh ấy làm nên một hình ảnh người anh hùng tây nguyên. Và có suy nghĩ rằng nếu như không học được chữ thì sẽ không giúp được gì cho đất nước,chính vì thế Tnú mới dùng bàn tay của mình để trừng trị, cho thấy đó là sự gan dạ, dũng cảm. Dũng cảm kể cả khi bị bắt thì đôi bàn tay ấy cũng không hề ngần ngại mà chỉ thẳng vào bụng mà rằng: “cộng sản ở đây này”.
Đôi bàn tay ấy còn mạnh dạn cầm tay của Mai hẹn hò khi lớn lên bên gốc cây vả. Đó chính là bàn tay ấm áp dịu dàng dắt mai qua những yêu thương.
Bàn tay ấy cũng rứt cả hàng chục trái vải trong lòng uất nghẹn khi thấy mẹ con Mai bị chúng tra tấn cho tới khi chết đi. Và khi vợ con ngã xuống thì bàn tay ấy cũng đỡ lấy. Qua đó chúng ta thấy được đó là đôi bàn tay rất vững chải, tràn ngập tình thương yêu.
Khi bọn giặc bỏ giẻ quấn cùng nhựa xà nu để đốt cháy 10 đầu ngón tay của Tnú như những ngọn đuốc nhưng bàn tay ấy vẫn không hề chịu khuất phục. Đây cũng chính là hình ảnh đau thương nhất và đẹp nhất. Cái đẹp ở đây chính là nó bị đốt nhưng không bao giờ chết.
Tuy bàn tay không còn được nguyên vẹn nữa nhưng vẫn có thể cầm chắc tay súng để giết chết biết bao nhiêu là quân thù. Đặc biệt là đã giết chết thằng Dục để có thể báo thù cho mẹ con của Mai.
Như vậy qua đây chúng ta có thể thấy được hình ảnh về đôi bàn tay của Tnú là một hình ảnh đầy tính nghệ thuật ở trong tác phẩm này. Trải qua bao đắng cay của cuộc đời nhưng nó vẫn hoạt động bình thường để giết chết bọn giặc tàn ác.