Suy nghĩ của em về “Tuổi hai mươi”- Văn lớp 12
Hướng dẫn
Suy nghĩ của em về “Tuổi hai mươi”- Văn lớp 12
Bài làm
Trong cuộc đời mỗi con người đều phải tuân thủ những quy luật của tạo hóa, sinh ra, lớn lên trưởng thành, bệnh tật và chết đi. Mỗi con người đều có một thời tuổi trẻ, một tuổi hai mươi tràn đầy ước mơ, hoài bão. Tuổi hai mươi chính là tuổi đẹp nhất mà mỗi con người có được. Nó là quãng thời gian mà khi nó đã qua đi không ai có thể lấy lại được.
Mỗi chúng ta khi nhớ về tuổi hai mươi của mình sẽ có những cảm giác khác nhau. Có người cảm thấy vui vẻ hạnh phúc khi nhớ về tuổi trẻ của mình, cũng có người cảm thấy dằn vặt tiếc nuối vì những điều muốn làm nhưng chưa làm được, hoặc những việc đã làm sai.
Tuổi hai mươi là con số đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi con người về sau. Bởi đây là tuổi các bạn đã được làm lễ trưởng thành, không còn là đứa trẻ, là học sinh để có thể làm nũng với bố mẹ, hay đòi hỏi quá nhiều sự chăm sóc. Tuy nhiên, tuổi hai mươi các bạn cũng chưa đủ trưởng thành để có thể tự quyết định mọi thứ.
Tuổi hai mươi là viên gạch nền móng đầu tiên đánh dấu sự trưởng thành của bạn. Nó sẽ mở đầu một giai đoạn mới trong cuộc đời một con người bạn phải sống làm sao cho xứng đáng với một thời tuổi trẻ của.
Bởi đúng như câu nói của nhân vật chính trong tiểu thuyết Nga Xô Viết “Thép đã tôi thế đấy” có nói rằng “Đời người chỉ sống có một lần hãy sống làm sao để khi chết ta không cảm thấy hối tiếc vì những năm tháng đã sống hoài sống phí”
Biết bao thế hệ cha anh chúng ta những lớp người đi trước đã làm nên một tuổi hai mươi hào hùng, với những lý tưởng sống, hoài bão lớn lao. Tạo nên sự nghiệp anh hùng trong cuộc đời mình. Nhờ có những con người anh dũng đó mà dân tộc Việt Nam nhỏ bé của nước ta chiến thắng hai nước lớn mạnh Pháp và Mỹ.
Chắc hẳn chúng ta nhiều người đã đọc cuốn nhật ký “Mãi mãi tuổi 20” của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc, thông qua cuốn nhật ký đó chúng ta thấy được rằng thế hệ cha anh chúng ta đã có một tuổi hai mươi thật đáng tự hào, thật lừng lẫy biết bao. Những con người tuổi xuân phơi phới nhưng không ngại hy sinh thân mình, không ngại mất mát đau thương xông pha lửa đạn để bảo vệ từng mảnh đất quê hương thân yêu.
Trong thời kỳ hiện đại, chúng ta hạnh phúc hơn những người đi trước vì chúng ta sinh ra và lớn lên trong thời bình được yêu thương, che chở của cha mẹ, được học hành tới nơi tới chốn. Chúng ta có mọi điều kiện để thực hiện những ước mơ hoài bão của mình.
Có nhiều người tự hào rằng khi ở tuổi hai mươi họ đã sống đúng với bản thân mình, đã thực hiện những ước mơ mà họ mong muốn từ lâu, tự hào rằng mình đã dám theo đuổi ước mơ, lập nghiệp thành công.
Nhưng cũng có nhiều người, họ đã hối tiếc rất nhiều khi nghĩ về tuổi hai mươi của mình, khi họ không dám theo đuổi ước mơ của mình, rụt rè nhút nhát không dám thực hiện những ước mơ lớn. Để rồi khi cơ hội thời gian đi qua thì họ cảm thấy xót xa vì tuổi trẻ không đến hai lần.
Nhiều người do thời trẻ bị bạn bè dụ dỗ, lôi kéo sa chân vào chốn ăn chơi, nên đã đánh mất tương lai tốt đẹp. Rồi vướng vào vòng lao lý tù tội, dẫn tới những vết nhơ trong cuộc đời mình, mà sau này muốn làm lại từ đầu cũng không còn được như trước nữa. Họ hối tiếc ân hận rất nhiều vì những việc mình đã làm, nhưng thời gian không quay trở lại bao giờ.
Với bản thân tôi tuổi hai mươi chính là tuổi trưởng thành để tôi có thể thực hiện những ước mơ riêng của mình. Tạo ra những kỷ niệm đáng nhớ cho một thời tuổi trẻ.
Tuổi hai mươi là một cuốn phim quay chậm để chúng ta lưu giữ lại những kỷ niệm đáng nhớ. Để khi già yếu chúng ta nhìn lại tuổi thanh xuân của mình sẽ cảm thấy mát mẻ như một cơn mưa rào, để lại những kỷ niệm đáng nhớ dễ thương không có gì làm phai nhạt.
Bên cạnh những người đã sống đúng với tuổi hai mươi của mình, sống với những ước mơ hoài bão tích cực, có ích cho xã hội. Thì vẫn có những người trẻ đang lãng phí tuổi thanh xuân của mình vào những trò chơi vô bổ, lãng phí tương lai vào những trò chơi game, những cuộc ăn nhậu trong quán bar vũ trường thâu đêm suốt sáng, vùi mình vào những viên ma túy đá, để rồi gây ra ảo giác, nghiện ngập, lãng phí tuổi trẻ của mình, khiến cho tuổi trẻ của mình là nỗi buồn của cha mẹ, thầy cô.
Mỗi ngày đi qua các bạn đã tự chôn vùi tuổi trẻ của mình một cách vô ích. Để rồi khi các bạn lỡ sa chân vào những sai lầm, tương lai của các bạn bị mờ mịt tăm tối, gây đau đớn cho mọi người.
Tuổi hai mươi chỉ đến một lần trong đời, nó là chuyến tàu tốc hành chỉ có chiều đi không có chiều trở lại. Mỗi người cần phải biết trân trọng cơ hội của mình để tạo ra những phương hướng ước mơ cho tương lai tốt đẹp hơn.