Đề 1 – Người ấy (bạn, thầy, người thân…) sống mãi trong lòng tôi (P2) – Văn tự sự – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9
Hướng dẫn
Đề 1 – Người ấy sống mãi trong lòng tôi
BÀI VĂN 4
Ai có thể định nghĩa được hai chữ “tình bạn” thì chắc chắn người đó sẽ có một tình bạn tốt. Mặc dù tôi không thể định nghĩa được hai chữ này nhưng tôi có thể hiểu được tình bạn là nơi để chúng ta sẻ chia những niềm vui, nỗi buồn. Ai có một tình bạn đẹp thì người đó sẽ có một người bạn tốt. Tôi cũng thế! Tôi cũng có một người bạn tốt, một người bạn có ý nghĩa thật sự trong cuộc sống của tôi, bạn ấy là Trúc Anh – người bạn thân thiết của tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với Trúc Anh là một cô bé xinh xắn, đáng yêu mặc một chiếc váy màu xanh dương, thắt hai bím tóc đang ngồi chơi xích đu. Trúc Anh là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to tròn đen lay láy. Bạn sở hữu một làn da màu bánh mật trông rất đặc trưng và vì thế mọi người trong nhà thường gọi bạn là Sô-cô-la. Anh có mái tóc dài và dày nhưng lại rất mượt, bạn thường thắt hai bím tóc hai bên. Tôi rất thích thắt bím cho bạn, những khi rảnh rỗi không có gì chơi chúng tôi thường rủ nhau ra sau vườn làm tóc cho nhau. Nhớ có lần khi còn nhỏ, hai chúng tôi nghịch ngợm đem kéo ra cắt tóc cho nhau và thế là đầu hai đứa bị biến dạng. Vì chuyện này mà chúng tôi bị la cho một trận. Trúc Anh cười nhìn trông rất là đáng yêu, nhất là khi bạn ấy để lộ ra hai chiếc răng khểnh nho nhỏ rất có duyên. Trúc Anh rất thích mặc váy, ở nhà bạn ấy có đủ hết những chiếc váy đầy màu sắc.
Anh học rất giỏi, đặc biệt là đối với môn tiếng Anh. Trong môn học này, bạn dành cho nó niềm đam mê sâu sắc. Ngoài ra, bạn còn có rất nhiều tài năng tiềm ẩn khác chẳng hạn như là vẽ tranh. Bạn vẽ rất tuyệt vời. Bức tranh nhìn vào rất có hồn và sinh động. Những bức tranh mà bạn vẽ đều mang lại cho người xem ấn tượng rất sâu sắc, đem lại cho họ những cảm xúc riêng biệt. Trúc Anh là một người năng động, tự tin đặc biệt là trong giao tiếp, ứng xử. Bạn rất vô tư, hồn nhiên và hay giúp đỡ mọi người xung quanh mình. Tính cách của Trúc Anh khác hẳn với tôi. Tôi là một con người sống nội tâm, ít khi bộc bạch tâm sự của mình cho người khác. Nhưng đối với Trúc Anh, tôi sẵn sàng chia sẻ hết những suy nghĩ của mình. Mặc dù không phải là chị em nhưng tỉnh cảm của tôi và bạn có khi còn thân thiết hơn cả hai chị em ruột thịt nữa. Tuy không có sở thích giống nhau nhiều nhưng tôi và Anh rất thích sử dụng đồ giống nhau. Giống như khi bạn có một chiếc váy mới thì chắc rằng mấy ngày sau tôi sẽ có một chiếc y như thế. Mỗi lần, hai chúng tôi đi chơi với nhau cũng thường mặc đồ giống nhau mà đi và có nhiều người còn hiểu lầm là chúng tôi là hai chị em song sinh.
Khi còn nhỏ, tôi và Trúc Anh rất quậy. Những trò nghịch ngợm, phá phách gì cũng có tên chúng tôi. Nhưng tôi và Anh cũng rất thích được khen. Những lúc không tìm ra được những trò chơi mới chúng tôi thường lon ton chạy theo phụ giúp người lớn để được khen. Có lần, tôi với Trúc Anh giành nhau để bưng tô canh giúp mẹ tôi, hai đứa cứ đưa qua đưa lại, và kết quả là “xoảng” rớt tô canh mất tiêu. Lần đó không những không được khen mà chúng tôi còn bị mắng té tát.
Trúc Anh cũng rất quan tâm đến tôi lắm. Có lần tôi bị sốt cao suốt mấy ngày liền, bạn hôm nào cũng chạy sang thăm tôi và kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện và dặn dò tôi rất nhiều điều. Tôi biết lúc đó bạn cũng lo lắng không kém gì mẹ. Những lúc như thế tôi thấy Trúc Anh rất giống bà cụ non.
Tôi và Anh rất hay đi chơi chung với nhau, nào là đi sở thú, công viên nước, siêu thị,…nhưng đối với tôi lần đi mái ấm “Ánh sáng” đã để lại cho tôi nhiều kỉ niệm nhất. Hôm đó, Trúc Anh diện cho mình một bộ váy màu hồng xoè rộng ra ở phần đuôi và được cách điệu ở phần trên, trông bạn lúc đó như là một cô công chúa nhỏ vậy. Khi đến mái ấm, tôi đã được làm quen với rất nhiều bạn mới. Đa số các bạn ở đó đều trạc tuổi tôi và Trúc Anh. Lúc chúng tôi mới bước vào, các bạn nhìn hai đứa với vẻ dè dặt, e sợ. Nhưng chỉ một lúc sau, chúng tôi được hoà nhập vào cả lũ con nít chơi với nhau rất vui vẻ. Chúng tôi cùng nhau chơi rượt bắt, đố vui, ô ăn quan,…sau đó hai đứa còn được các bạn dạy cho chạy xe đạp. Tôi học nhanh hơn Trúc Anh nên chỉ một lúc sau tôi có thể chở bạn chạy vòng vòng. Chạy được một lúc thì bỗng nhiên từ bên kia đường có một con chuột chạy ngang qua đầu xe của tôi, tôi hoảng quá hét lên và bỏ luôn cả tay lái và thế là hai đứa ngã nhào xuống đất. Mặc dù bị té nhưng chẳng đứa nào khóc la gì hết mà còn nhìn nhau cười ha hả. Sau lần ấy, tôi và Trúc Anh cũng thường ghé đó chơi mấy lần. Nhưng bây giờ thì chẳng còn cơ hội đó nữa rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, nó chẳng bao giờ chờ đợi một ai. Những khoảnh khắc đó giờ đã ra đi. Trúc Anh cũng thế. Bạn ấy đã đi sang Mĩ du học rồi. Ngày đó – ngày mà tôi nghe được tin không vui ấy, đầu óc tôi chẳng nghĩ ngợi được gì. Tôi chỉ khóc và khóc, khóc rất nhiều. Khóc vì buồn mà cũng vì vui. Buồn vì tôi phải xa một người bạn, một người mà tôi xem như chị em ruột thịt của mình. Vui vì thấy Trúc Anh đã thực hiện được ước mơ của mình.
Thế đấy! Tinh bạn của chúng tôi là như thế. Mặc dù giờ đây mỗi đứa một nơi nhưng tình bạn của hai đứa vẫn là mãi mãi. Những kỉ niệm giữa tôi và bạn sẽ luôn in sâu trong tâm trí tôi và tôi sẽ dành riêng một góc nhỏ trong trái tim đế giữ gìn tình bạn này.
(Bài làm của HS)
BÀI VĂN 5
Từ nhỏ em đã được sống trong ngôi nhà hạnh phúc và đầy niềm vui, tiếng cười được mọi người yêu thương. Em cũng rất yêu quý gia đình mình. Nhưng người mà em yêu quý nhất luôn là mẹ vì mẹ là người sinh em ra và hiểu em nhiều nhất.
Đố ai có thể đếm được những công lao mà mẹ dành cho mình? Đối với em, mẹ là số một và mẹ là người có công lao lớn hơn cả quả đất, rộng hơn cả vũ trụ nữa. Từ nhỏ, mẹ đã xem em như là một chàng hoàng tử bé bỏng trong lòng mẹ. Mẹ luôn chăm lo và yêu thương em hết mực. Mẹ là một người mẹ đảm đang, không ngại chuyện thức khuya dậy sớm để chăm lo cho gia đình. Từ sáng mẹ đã tất bật ra chợ mua những nguyên vật liệu cần thiết để chuấn bị bữa ăn sáng của cả nhà. Ngoài ra, mẹ còn đi làm ở công ty. Khi về đến nhà, mặc dù rất mệt nhưng mẹ vẫn cố gắng làm nốt những việc đang dang dở. Nhìn những giọt mồ hôi từ trán mẹ đổ xuống, em thấy thương mẹ nhiều quá! Có một lần em nói với mẹ: “Mẹ ơi, để con giúp mẹ cho”. Nhưng mẹ lại nói: ‘Thôi, con cứ lo học bài đi, chỉ cần con học giỏi là mẹ cảm thấy vui rồi”. Nghe thấy vậy, em xúc động vô cùng. Những khi rảnh, mẹ nắm lấy tay em luyện cho em viết từng nét thanh nét đậm. Được mẹ cầm tay, em cảm thấy mình tràn trề sinh lực và sau này chữ viết của em đã dần được cải thiện. Mẹ còn dạy em những phẩm chất, đạo đức cần thiết của mỗi người, giúp em phân biệt những cái nào đúng, cái nào sai; việc nào tốt, việc nào chưa tốt,… Mẹ còn khuyên em phải luôn sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp, nề nếp, kỉ luật.
Em vẫn còn nhớ khi em mới chập chững biết đi, mẹ theo sát em từng li từng tí tập cho em đi vững chãi. Khi em bị điểm kém, mẹ không la mắng mà khuyên em nên phải rút kinh nghiệm từ những lỗi sai ấy. Khi em được điếm tốt, mẹ tươi cười và thưởng cho em món quà, dường như cái nụ cười ấy tươi hơn những nụ cười kia, nó như một ngọn lửa thôi thúc tâm hồn em, giúp em có được những con điểm mười đỏ chói trong học tập. Những hôm trước khi thi mẹ luôn dò bài và hướng dẫn em cách làm bài. Nhờ có mẹ mà điểm thi của em rất cao. Đúng là công lao của mẹ không gì có thể cân đo đong đếm được.
Mẹ em đã ngoài ba mươi tuổi. Nước da ngăm đen vì mẹ đã phải bôn ba khắp nơi để kiếm việc khi ngày trước mẹ còn chưa kiếm được việc ở công ty. Thời gian trôi qua nhanh thật, mới đó mà nó đã làm phai đi mái tóc đen óng ả, mượt mà cùa mẹ mà thay vào đó là nhũng sợi tóc bạc lấm tấm. Nhưng đổi lại, mẹ vẫn giữ được khuôn mặt sáng sủa, căng tràn nhựa sống như hồi hai mươi. Đôi mắt mẹ không còn tinh anh như trước nữa, mẹ phải mang một cái kính lão. Mẹ luôn mỉm cười với em, nụ cười thật hiền dịu biết bao! Bên cạnh đó là đôi bàn tay thân thương của mẹ, đôi bàn tay đã chai sần theo năm tháng. Trong việc học tập của em, mẹ rất nghiêm khắc và mẹ cũng là một người nấu ăn cực kì ngon.
Em vẫn còn nhớ như in lúc nhỏ, em rất thích tắm mưa. Lần đó mẹ gọi em vào nhà, không cho tắm lâu nhưng vì không nghe lời mẹ nên khi vào nhà người em cứ run cả lên. Một tiếng sau. em cảm thấy trong mình nóng bừng bừng và khó chịu trong người. Mẹ nấu cháo, đắp khăn lên trán em, nắm bàn tay em thật chặt. Mẹ ở bên cạnh em suốt không đi đâu hết. Được mẹ nắm tay, em cảm nhận rất rõ hơi ấm truyền từ tay mẹ đến tay em. Nó như một ngọn lửa của sự yêu thương đốt sạch cơn sốt, loại bỏ căn bệnh và thật kì diệu ngày hôm sau em cũng hết bệnh.
Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm. Dù mai này con có đi đâu về đâu thì con cũng sẽ không bao giờ quên hình ảnh thân thương của mẹ. Mẹ luôn dang tay chào đón, chờ con quay về. Em sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng mong đợi của mẹ. Mẹ ơi, con muốn nói với mẹ rằng, mẹ luôn sống mãi trong trái tim con.
(Bài làm của HS)
BÀI VĂN 6
Trong cuộc đời mỗi con người, từ khi được tạo hoá ban cho cái hình hài nhỏ bé này, ta được sống trong vòng tay yêu thương của rất nhiều người. Nhưng có một người ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời tôi, đối với từng việc làm dù là nhỏ nhất. Người như một bà tiên cho tôi ấm no, hạnh phúc, như ngọn đèn sáng soi con đường tôi đi, như một bãi biển tri thức mênh mông. Đó là ai? Ấy chính là mẹ tôi – người sống mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi năm nay đã gần năm mươi tuổi, năm tháng trôi đi mẹ càng già nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn còn trẻ trung như thời mới đôi mươi, vầng trán cao của mẹ giờ đây đã xuất hiện nếp nhăn. Đó là dấu tích của một thời thanh xuân mẹ lao động vất vả cùng ba lo cho hai chị em ăn học thành tài. Dưới đôi lông mày hình bán nguyệt xinh xắn là đôi mắt to tròn, đen láy của mẹ. Khi nhìn vào đôi cửa sổ tâm hồn ấy là một khoảng không bao la của tình yêu thương vô tận tuy vô hình nhưng chúng thật dịu dàng và ấm áp mẹ dành cho tôi. Mỗi khi tôi làm lỗi, đôi mắt ấy lại trở nên buồn rầu,lo lắng như tự trách mình đã không thể dạy con. Nhưng những khi tôi đạt được kết quả trong học tập thì y như rằng, đôi cửa sổ tâm hồn ánh lên một lời động viên, khích lệ tôi cổ gắng phát huy. Tôi yêu nhất đôi mắt ấy, thứ tình cảm thiêng liêng không gì có thể so sánh được! Mái tóc đen tuyền, dài và mượt mà luôn được mẹ buộc lên gọn gàng.
Có lần, tôi đã phát hiện sau mái tóc đen ấy đã lấm tấm vài sợi tóc bạc. Tôi lại cảm thấy buồn vô cùng vì biết mình ngày một lớn thi mẹ cũng ngày càng lớn tuổi theo thời gian. Thời gian thấm thoát thôi đưa làm cho đôi vai mẹ gầy đi rất nhiều, làm cho những vết chai sạn đã xuất hiện ở bàn tay mẹ tôi. Chính bờ vai vững chắc ấy, vòng tay ấm áp đầy tình thương yêu ấy đã bồng bế tôi ngày còn bé. Rồi từng ngày tôi lớn lên trong vòng tay ngập tràn tình yêu thương đó…Tình thương thật bao la, vô bờ bến, nó ấm áp như một dòng sông bồi đắp những bến bờ xa vắng, yêu thương tôi như nước mắt chảy vào nguồn, bảo vệ che chở cho tôi như suối xanh cuốn bao bụi mờ.
Khi vừa mới chào đời, mẹ mang đến cho tôi sự sống, niềm hi vọng qua dòng sữa mẹ ngọt ngào chan chứa tình yêu thương. Dòng sữa ấy như một thứ keo đặc biệt gắn kết chặt chẽ tình cảm giữa tôi với mẹ. Những kỉ niệm ấu thơ của tôi gắn liền với hình ảnh của mẹ. Một tuổi thơ đầy niềm vui, nỗi buồn và cả nước mắt: đó là nước mắt của sự hạnh phúc. Hạnh phúc khi thấy tôi biết đi lần đầu tiên, khi tôi nói được nhũng tiếng bi bô,… Mẹ luôn ở cạnh, nắm lấy bàn tay bé xíu ấy dìu dắt từng bước từng bước một. Và khi tôi vấp té, mẹ lại đến cạnh âu yếm, vỗ về tôi. Từng câu hát ru của mẹ trong cái nắng mùa hè như làn gió mát, xoa dịu cơn nóng giúp tôi đến với những giấc mơ hồn nhiên, trong sáng.
Rồi đến ngày đầu tiên tôi vào lớp Một, mẹ lại là người lo chu toàn mọi thứ cho tôi. Từ cái áo, cái quần đến quyển tập, cây viết, mẹ cẩn thận sắp xếp mọi thứ để tôi an tâm vào trường tìm đến với con đường tri thức của nhân loại. Mẹ làm tất cả chỉ mong tôi học thật giỏi, thành tài. Vì mẹ mà trong nhiều năm qua tôi đã tích cực phấn đấu học tập để mang nhiều thành tích về cho mẹ vui lòng. Đến bây giờ, khi tôi đã lớn, mẹ lại là người dạy tôi làm những công việc nhỏ nhặt: quét nhà, rửa chén, nấu cơm,…đó là thành quả mà tôi học được từ mẹ.
Trong gia đình, mẹ tôi không chỉ là một người vợ hiền dâu thảo, luôn thương yêu chồng con của mình, lễ phép với ông bà; mẹ còn là một đầu bếp đại tài, Những món ăn mẹ nấu rất ngon, chứa đựng tình yêu thương đối với gia đình, tình cảm sâu nặng mẹ dành cho những người thân yêu. Nhớ lắm làm sao quên những bài học đạo đức, cách đối nhân xử thế mẹ dành cho tôi. Nhờ đó mà tôi đã làm được những việc có ích cho xã hội.
“Cảm ơn mẹ”, “Con yêu mẹ nhiều lắm”, tôi chỉ biết nói thầm vói lòng mình nhũng câu nói tưởng chừng như đơn giản mà chưa một lần nào tôi dám thổ lộ ra với mẹ. Nhưng từ khi tận mắt thấy mẹ đang vật vã đối mặt với thần chết trên giường bệnh vì căn bệnh hẹp van tim. Trong giây phút đó tôi chợt nhận ra rằng mình phải biết yêu thương, biết quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Khi ấy tôi đã khóc rất nhiều, khóc vì tôi nghĩ mình đã sắp mất mẹ mãi mãi, những hi sinh của mẹ vô cùng cao cả. Có những đêm tôi sốt cao, mẹ bỏ mặc cả sức khoẻ, thời gian, công việc của mình chì để đến bên tôi, lo cho tôi từng viên thuốc, ngụm nước. Tôi khóc vì nghĩ rằng sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói lời xin lỗi, sửa chữa sai lầm mà tôi làm mẹ buồn phiền. Suy nghĩ ấy cứ hiện mãi trong đầu tôi làm nước mắt cứ tuôn trào xuống hai cánh tay tôi đang nắm chặt tay mẹ trên giường bệnh. Và giờ đây khi căn bệnh quái ác đó đã qua đi, trời Phật đã mang mẹ về bên tôi thì tôi sẽ phải càng yêu thương mẹ hơn để đền đáp những hi sinh cao cả mà mẹ dành cho gia đình.
Mẹ tôi là một người có tấm lòng yêu thương gia đình rất cao cả phải không các bạn? Mẹ đúng là một bà tiên, một ngọn đèn, là kho tàng tri thức sống quý báu. Tôi biết ơn mẹ rất nhiều. Tôi hứa sẽ cố gắng học thật giỏi, làm những việc có ích cho xã hội để mẹ vui lòng.
“Riêng mặt trời chì có một mà thôi
Và mẹ em chi có một trên đời”
(Bài làm của HS)
>> Xem thêm Đề 2: Kể lại một giấc mơ, trong đó em gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày tại đây.
Tags:Đề 1 · Văn chọn lọc 9
Theo hoctotnguvan.vn