Đề 2 – Kể lại một giấc mơ, trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9

Đề 2 – Kể lại một giấc mơ, trong đó em được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày – Phát triển kỹ năng làm bài văn chọn lọc 9

Hướng dẫn

Đề 2 – Gặp lại người thân trong mơ

HƯỚNG DẪN LÀM BÀI

Đối với đề bài này, em cần phải tưởng tượng. Trước hết em cần phải xác định, người thân mà em nằm mơ thấy đó là người thân nào? (Ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em,…). Em cần tạo ra một tình huống nào đó dẫn đến việc em đi ngủ, từ đó mới có giấc mơ, sau đó em gặp lại người mà em muốn gặp. Tiếp đến, trong giấc mơ ấy, em cần kể lại theo trình tự: trước khi gặp: quang cảnh xung quanh như thế nào? Có gì đặc biệt không? Ánh sáng thế nào?; trong khi gặp: người em gặp xuất hiện như thế nào? Hình dáng, cách ăn mặc, ngoại hình ra sao, em cần miêu tả kĩ lưỡng?…; sau khi gặp: trên hết là cảm xúc nuối tiếc khôn nguôi, muốn níu kéo lại để được nói chuyện nhiều hơn. Trong phần này, em chú ý tránh cho các nhân vật kể quá nhiều dễ dẫn đến câu chuyện bị loãng. Nêu ra mong muốn của em. Và cuối cùng, em cần nghĩ ra một tình huống để khiến em tỉnh giấc ngủ.

DÀN Ý CHI TIẾT

Lấy ví dụ là NGƯỜI CHA

I. MỞ BÀI

Có thể dẫn dắt bằng một đôi câu thơ hay bài hát liên quan đến tình cảm gia đình – người cha.

Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

Một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con

Cha là người mà tôi luôn yêu quý, kính trọng. Trong một lần học bài mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi. Tôi đã có dịp gặp cha trong giấc mơ – người đã bỏ đi từ rất lâu từ khi tôi còn bé.

II. THÂN BÀI

1. Miêu tả Cha

Vóc dáng, ngoại hình:

+ Tuổi tác: theo thời gian, cũng đã có tuổi.

+ Tóc điểm trắng vài sợi bạc: tóc cha đã có vài sợi bạc.

+ Đôi mắt: hiền hậu.

+ Nụ cười: ấm áp chan chứa tình yêu thương con cái.

+ Đôi bàn tay: gầy guộc, xương xương vì bệnh tật đày đọa.

+ Vóc người: ốm, hay đau đớn về thể xác vì bệnh tật.

+ Trang phục: bộ áo sơ mi, quần tây đơn sơ, mộc mạc đời thường.

Tính cách:

+ Đối với mọi người xung quanh: luôn quan tâm, giúp đỡ.

+ Đối với gia đình: luôn yêu thương con cái và người vợ thân yêu của mình.

+ Đối với bản thân: là người luôn có trách nhiệm.

2. Kể lại cuộc đối thoại giữa em và cha khi em gặp lại

Khi gặp cha trong giấc mơ, tôi xúc động lắm.

Từ hồi cha bị bệnh ung thư và qua đời cách đây 3 năm, đêm nào tôi cũng nhớ về ông.

Tôi hỏi thăm ông có khỏe không? Sao cha lại bỏ tôi đi như vậy? Cha có nhớ tôi không?

Ông trả lời tôi rằng cuộc sống đều có quy luật của nó. Có sinh lão bệnh tử. Dù rất nhớ, rất thương con cái, gia đình nhưng số phận đã an bài như thế.

Cha mong tôi luôn sống khỏe mạnh, hạnh phúc và học thật giỏi để mai sau giúp ích cho đời, không được phụ sự kì vọng của ông bà, cha mẹ và thầy cô.

Rồi cha lùi vào trong một đám mây màu hồng rồi biến mất.

Tôi chưa kịp được tâm sự nhiều hơn với cha. Trong tôi hiện lên những sự tiếc nuối khôn nguôi.

Một tiếng gọi vang lên đánh thức tôi dậy: “Khang, dậy ăn cơm con ơi!”.

Tôi thức giấc mà vẫn còn tiếc nuối và mắt thì ngân ngấn từng giọt.

Mẹ hỏi tôi có chuyện gì mà sao tôi lại khóc.

Tôi nói rằng không có gì và nhìn mẹ mà nói: “Cha của con là một người tuyệt vời phải không mẹ?”

3. Cảm nhận về Cha

Cha là người trụ cột mà gia đình tôi tựa vào những khi khó khăn, vất vả.

Dù cha đã đi xa, nhưng trong tim tôi, cha vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn sống mãi.

III. KẾT BÀI

Thoát khỏi giấc mơ, tôi tự hứa với lòng mình với ba sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi không phụ lòng những người yêu thương và chăm lo cho mình.

Dù đi đâu về đâu, tôi vẫn sẽ luôn nhớ về cha của mình.

BÀI VĂN THAM KHẢO

BÀI VĂN 1

Giấc mơ là một trong những điều kì diệu mà cuộc sống mang lại cho chúng ta. Từ cái hôm mà tôi được gặp lại người bà kính yêu của mình trong mơ nay đã được hai tháng. Câu chuyện bắt đầu như sau:

Vào những ngày trời đông giá rét, từng cơn gió se lạnh luồn qua kẽ tóc, lùa qua mái tóc tôi khiến tôi không, tài nào học bài được. Trong lúc đang mơ màng với những dòng chữ trên vở thì bỗng nhiên tôi thấy một vầng hào quang bừng sáng lên trước mắt tôi. Khuất sau luồng sáng đó là một không gian xa lạ nhưng trông quen thuộc đến lạ thường. Trước mắt tôi là một bộ bàn ghế sờn cũ với những đồ dùng linh tinh trên bàn. Trong lúc tôi vẫn còn ngỡ ngàng với khung cảnh đó thì bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi đến ấm lòng: “Văn ơi! Văn ơi!” Tôi vội vàng quay lại, tim tôi cứ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của mình, vẫn mái tóc dài xoăn đó, vẫn thân hình đầy đặn đó và đặc biệt là giọng nói trầm ấm khi gọi tên của tôi. Nhờ đó tôi đã nhận ra người bà kính yêu của mình. Bà tôi đã mất cách đây đã được bốn năm. Mặc kệ mọi thứ xung quanh, tôi chạy hết sức đến bên bà và ôm chầm lấy bà. Miệng tôi thì lúc nào cũng gọi: “Bà ơi! Bà ơi!”. Bà cũng dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình để ôm chặt lấy tôi. Môi tôi nghiến chặt, nước mắt tôi ứa ra khi một lần nữa được ôm ấp vào lòng bà. Đây là lần đầu tôi được ở bên bà sau bao tháng ngày xa cách và bây giờ tôi mới có dịp gặp lại. Mái tóc của bà thì cũng như bao người bà khác trắng muốt tựa như những áng mây. Những nếp nhăn của tháng ngày ròng rã nuôi con chăm cháu hiện rõ trên vầng trán và khóe mắt của bà. Nhưng tôi chợt nhận ra một điều là nụ cười phúc hậu của bà thì vẫn như ngày nào. Cứ mỗi lần tôi thấy bà mỉm cười là biết bao phiền muộn, bực dọc đều tan biến. Lúc tôi vẫn đang ghì chặt lấy đôi bờ vai gầy guộc của bà thì bỗng nhiên bà cất giọng hỏi: “Dạo này cháu và gia đình thế nào?”. Tôi mỉm cười và đáp rằng: “Gia đình mình thì vẫn khỏe bà ạ! Chỉ có cháu là đang bù đầu vì đống bài vở thôi ạ!”. Bà mỉm cười như hiểu ý tôi và bảo: “Năm nay con phải cố gắng lên, thi chuyển cấp nhất định phải vào được trường chuyên đấy.” Lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ và gật đầu. Rồi sau đó, bà đòi xem tập vở của tôi như thế nào. Vào giây phút đó, tôi cứ như chỉ muốn trốn đi nơi khác vì sợ bà la. Chân mày bà nhíu lại, cau có và bà nói: “Một học sinh giỏi, chăm ngoan thì không bao giờ được viết bài một cách cẩu thả đâu cháu nhé!”. Chắc là do bà nhìn thấy những nét chữ nghuệch ngoạc, cẩu thả của tôi trên quyển vở trắng. Nhưng nhờ câu nói của bà đã gợi nên những kỉ niệm khi xưa bà vẫn thường dạy tôi như thế. Tôi cảm thấy rất có lỗi với bà vì tôi đã không làm theo lời dạy của bà. Bà cũng chính là nguồn động viên lớn nhất của tôi trong những lần tôi rơi vào tuyệt vọng. Đang tận hưởng không khí vui vẻ bên bà thì bỗng nhiên tôi giật bắn người vì tiếng chuông đồng hồ đã điểm sáu giờ sáng. Giây phút đó sao tôi thấy hụt hẫng quá có lẽ tôi sẽ không còn dịp gặp bà trong giấc mơ nữa.

Xem thêm:  Cảm nhận của em về bài thơ sang thu

Từ giấc mơ đó, tôi học được rất nhiều bài học từ bà và có những lúc tôi tìm đến những giấc mơ để lạc quan và yêu đời hơn trong cuộc sống.

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 2

“Ánh, Ánh ơi…!”, bạn tôi hốt hoảng kêu lên khi thấy trên mặt tôi chảy dài hai hàng lệ. Nhưng tôi đã không trả lời lại được, vì tôi vẫn còn chìm đắm mãi trong giấc mơ vừa rồi, giấc mơ ngắn ngủi trong giờ ra chơi…

Khi tôi vừa thiếp đi vì mệt trong giờ ra chơi, tôi chọt mơ thấy bà nội, người bà thân yêu của mình. Bà thương tôi lắm, cho dù bà ở nhà chú bác cách xa nhà tôi, nhưng cứ mỗi lần tôi đến thăm bà là bà lại cho bánh, cho kẹo rồi kể chuyện xưa cho tôi nghe. Vậy mà bà đã mất, mất do tuổi già – cái tuổi quy luật của cuộc đời. Tôi biết đó là chuyện thường tình, nhưng dù vậy tôi vẫn rất buồn và bệnh cả tuần liền ngay sau đó. Tôi cứ ngỡ mình sẽ không thế gặp bà nữa, nhưng… Tôi có nằm mơ không? Tôi thấy bà đang đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười hiền dịu như ngày xưa. Tôi bàng hoàng trong giây lát, một cảm giác rất lạ tràn ngập trong lòng tôi, không phải là cảm giác sợ sệt khi bà đột nhiên xuất hiện, mà là sự hạnh phúc khó diễn tả thành lời. Hai tiếng “Bà! Bà!” vỡ òa trong nước mắt, tôi chạy vội đến rồi nhào vào lòng bà. Bà vẫn thế, mặc chiếc áo bà ba nâu quen thuộc, nhưng trông bà hôm nay lại đẹp và rạng rỡ hon mọi ngày. Tôi nằm trong vòng tay ấm áp của bà cảm nhận sự trìu mến của bà khi bà vuốt ve mái tóc tôi. Tôi và bà muốn nói với nhau rất nhiều, nhưng bà vẫn không nói tiếng nào, vậy nên tôi sẽ nói cho bà nghe. Tôi nói rất nhiều, nhiều đến mức tôi cứ tưởng bà vẫn chưa bao giờ mất, vẫn như ngày xưa mỗi khi bà nghe tôi kể nhiều chuyện thú vị gặp ở trường lớp vậy. Được một lát, bà bỗng phẩy phẩy tay như muốn bảo tôi về. Nhưng tôi không muốn phải xa bà nhanh như vậy, cho nên tôi kéo tay áo bà, nhìn bà với vẻ cầu xin. Bà vẫn luôn không nỡ làm tôi thất vọng. Bà cười bất đắc dĩ, rồi nắm tay tôi dắt đi. Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tôi vẫn vui vẻ nắm tay bà và bước. Đi được một lát, tôi chợt nhận ra những điều là lạ. Tôi đang bước trên những đám mây trắng bồng bềnh, mềm và xốp. Dọc hai bên đường đi, có những loại hoa quả kì lạ đầy màu sắc, tỏa mùi thơm phức. Hàng cây bên đường vẫy vẫy cành chào tôi, dưới chân tôi có nhũng con vật thật đáng yêu đang quấn quýt. Còn có những tầng mây cao hơn nữa, kì lạ là nhũng đám mây lại có hình tôi, hình bà, hình ba mẹ tôi, và cả hình chị tôi nữa. Đấy có phải là thiên đường không? Tôi thích thú chỉ cho bà xem, bà nhìn theo rồi cười. Suốt cả quãng đường đi đều như vậy, tôi cứ chỉ cho bà nhìn, bà nhìn với một vẻ mặt rạng rỡ trông thật hạnh phúc và ấm áp biết dường nào. Tôi chỉ muốn con đường này kéo dài thêm thêm nữa để…

Cuối cùng rồi cũng đến nơi, trước mặt tôi hiện lên một căn nhà lớn, trông vừa quen vừa lạ. Quen là vì nó trông rất giống nhà chú bác tôi, lạ là vì nó trông khang trang, đẹp và mới hơn nhiều. Bà chỉ chỉ vào căn nhà đó, tôi hiểu ý bà, thì ra là bà đang sống ở đây. Bước vào nhà, tôi ngửi thấy mùi bánh nướng quen thuộc. Quay sang nhìn bà, tôi thấy bà đang cầm chiếc bánh nướng thơm ngon mà lúc xưa bà vẫn hay làm cho tôi ăn. Không biết bà làm khi nào mà nhanh thể nhì? Chiếc bánh vẫn ngon như xưa, tôi thầm nghĩ một chiếc bánh sẽ không đủ tôi ăn mất. Nhưng rồi tôi lại ngạc nhiên lần nữa, trông bánh nhỏ thế mà tôi ăn hoài vẫn không hết. Đợi đến lúc tôi no, chiếc bánh vẫn nguyên vẹn. Rồi bà lại “hô biến” lần nữa, lần này là ly nước ép táo tôi thích nhất. Đợi tôi ăn no nê, bà lại dắt tôi đi qua nhũng căn nhà gần đó. Có rất nhiều người ở đây, ai thấy tôi và bà cũng đều cười vui vẻ chào đón, rồi cho tôi rất nhiều kẹo. Tôi đang rất vui vẻ thì bỗng bà kêu tôi lại rồi nói nhỏ nhẹ và chậm rãi:

– Cháu ở lại mạnh khỏe nhé, bà phải đi rồi. Nhớ phải gắng học, đừng để thầy cô, cha mẹ buồn lòng!

Nói rồi bà biến mất theo làn mây trắng. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, không còn thấy bà, không còn những con người thân thiện đó nữa, cũng chang còn những ngôi nhà, những cảnh vật huyền ảo đẹp như ở cõi tiên nữa. Tôi la to “Bà, bà ơi!” nhưng vẫn không thấy bà nữa. Bà đã thật sự đi rồi.

Xem thêm:  Phân tích đoạn trích Con chó Bấc trong Tiếng gọi nơi hoang dã của Giắc Lân-đơn

Tôi chợt tỉnh giấc. Xung quanh tôi vẫn là cảnh vật quen thuộc trong lớp. Sau đó tôi lại thấy khuôn mặt lo lắng của bạn tôi. Bạn hỏi tôi làm sao vừa khóc vừa la hét thế kia, nhưng tôi không trả lời. Để lát nữa tôi sẽ giải thích với bạn sau vậy, còn bây giờ tôi vẫn đang tiếc nuối giấc mơ vừa rồi. Bà ơi, cháu hứa với bà, cháu sẽ cố gắng ngoan ngoãn học tập, để không phụ lòng tin của bà dành cho cháu. Nếu như bà đang ở trên thiên đường, bà hãy luôn dõi mắt nhìn cháu bà nhé!

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 3

Bạn có tin vào giấc mơ không? Nhưng với tôi thì tôi rất tin, bởi trong mơ đó là một thế giới kì diệu, là nơi mang đến cho ta cảm giác hạnh phúc khi được thực hiện mong muốn của bản thân hay biến ước mơ thành sự thật. Còn với tôi, giấc mơ chính là xứ sở thần tiên, là thiên đường đưa tôi đến với người mẹ đã rời bỏ tôi ra đi mãi mãi sau bao tháng ngày chống chọi với căn bệnh viêm màng não.

Trong giấc mơ ấy, tôi không chỉ được gặp mà còn được trò chuyện, tâm sự vói người mẹ kính yêu. Khung cảnh xung quanh chính là khu vui chơi Đầm Sen mà lúc trước mẹ với bố vẫn thường dắt tôi và anh hai đến. Từ xa xa, tôi đã thoáng thấy hình bóng của mẹ, bất giác tôi thốt lên trong sự bất ngờ:

– Mẹ ơi!

Mẹ quay người lại và nở một nụ cười tươi trên môi. Lúc này, cảm giác hạnh phúc bỗng chốc ùa về trong tôi. Nó dẫn đôi chân tôi đến gần chỗ mẹ hơn. Đột nhiên, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác lạ thường. Phải chăng đây là cảm giác của tình máu mủ sau bao năm xa cách? Không suy nghĩ nhiều, tôi ôm chầm lấy mẹ và nói rằng:

– Con nhớ mẹ nhiều lắm!

Cái ôm ấy sao mà ấm áp đến lạ thường! Tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập của mẹ. Lúc này trái tim mẹ cũng đập liên hồi như tim tôi. Đó chính là sự giao hòa của tình mẹ con thiêng liêng. Mẹ vừa ôm tôi vừa nói rằng:

– Mẹ cũng nhớ con nhiều lắm, con gái yêu của mẹ!

Nghe được giọng nói ấy, giọng nói mà sáu năm rồi tôi chẳng còn nghe thấy nữa. Giọng của mẹ vẫn ấm áp như ngày nào, vẫn là cách nói dịu dàng như lúc tôi còn bé. Chẳng hiểu sao, khi được nghe giọng nói của mẹ thì lòng tôi lại xao xuyến lạ thường. Sau cái ôm đầy hạnh phúc ấy, tôi cùng mẹ vào vui khu vui chơi nào là đạp vịt, tàu lượn siêu tốc,… biết bao kỉ niệm khi xưa chọt ùa về trong tâm trí tôi. Bất chọt, tôi lại nghĩ về những tháng ngày mẹ còn sống cùng gia đình và thầm mong rằng: “Lúc này mà có cả anh hai và bố thì hay biết mấy!”. Cứ mãi đắm chìm trong dòng mơ tưởng mà tôi không nhận ra trước mắt là một hòn đá to tướng. Bị vấp phải, tôi ngã nhào ra đất. Bấy giờ, tôi mới thoát khỏi dòng suy nghĩ và trở về với hiện tại. Chân tôi đau rát và chảy máu khá nhiều. Mẹ băng bó rồi dìu tôi đến bên ghế đá ngồi. Đến lúc này, tôi mới được nhìn thật rõ gượng mặt của mẹ. Sự thay đổi cũng đã khá nhiều sau thời gian sáu năm đằng đẵng ấy. Mặt mẹ đã bắt đầu có những chấm tàn nhang, đã bắt đầu xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn. Mái tóc mẹ đã điểm thêm vài sợi bạc. Nhìn thấy những hình ảnh ấy, lòng tôi chợt đau nhói. Nhìn thấy người mẹ đã có tuổi mà còn phải chạy đôn chạy đáo nào là mua nước cho tôi, mua khăn giấy lau mồ hôi cho tôi, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn gấp trăm ngàn lần. Tôi thấy thật hối hận biết bao khi chưa kịp đền đáp cho mẹ mà lại để mẹ ra đi như thế. Sự ân hận cùng với tình yêu thương to lớn đã làm những giọt lệ bắt đầu tuông ra trên gương mặt tôi. Thấy thế, mẹ liền ôm tôi vào lòng:

– Không sao đâu con, con gái của mẹ đừng khóc mà. Đã có mẹ ở đây rồi!

Được mẹ ôm ấp, vỗ về, tôi đã không khóc nữa bởi tôi cũng không muốn mẹ buồn khi thấy tôi như thế mà tôi càng phải trân trọng những giây phút được ở cạnh mẹ như lúc này. Thế là hai mẹ con lại cùng nhau trò chuyện, tâm sự với nhau. Tôi đã kể mẹ nghe những câu chuyện thú vị ở trường hay những việc tốt mà tôi đã làm được. Cả tôi và mẹ đã cười suốt một buổi. Có lẽ cái không khí náo nhiệt của khu vui chơi cũng không thể sánh bằng niềm vui và hạnh phúc của tôi khi được ở cùng mẹ. Ấy thế mà thời gian trôi qua cũng nhanh thật! Mới đó mà đã đến lúc tôi với mẹ phải về nhà rồi. Trên đường đi, lòng tôi dâng trào biết bao cảm xúc. Nào là lưu luyến cuộc vui, nào là nuối tiếc vì đã không thể cùng mẹ chơi nhiều trò hơn. Nhưng cảm giác lo sợ mới chính là thứ đã áp đảo tâm trí tôi. Tôi lo sợ sẽ không còn được gặp mẹ. Lo sợ sẽ mất mẹ thêm một lần nữa, sẽ không còn được mẹ ôm ấp và vỗ về như khi nãy. Dường như mẹ đã nhìn thấy điều đó qua đôi mắt đầy sự hoang mang kia của tôi mà ôm tôi vào lòng.

– Mẹ sẽ luôn bên con như thế này, sẽ luôn là nguồn động viên cho con, sẽ là chỗ dựa cho con khi cần. Con chịu không?

Tôi gật đầu nhẹ nhàng và nở một nụ cười tươi – nụ cười của sự hạnh phúc! “Reng…reng…reng”, tôi choàng tỉnh dậy! Thỉ ra tất cả chì là một giấc mơ. Cảm giác hụt hẫng lẫn với nỗi buồn khi nhận ra mẹ không còn ở bên cạnh tôi lúc này bao trùm lấy tôi. Với tôi đó chính là một giấc mơ đẹp mà tôi sẽ luôn nhớ mãi. Nếu được chọn, tôi sẽ chọn cho bản thân ngủ mãi để có thể ở cùng mẹ trong mơ, tôi thà rằng chân bị thương để được mẹ băng bó. Dù mẹ đã bỏ tôi ở lại thế gian này nhưng tôi biết mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước chân của tôi, vẫn luôn tiếp thêm sức mạnh cho tôi dù mẹ đang ở một nơi nào đó. Nếu được gặp mẹ lần nữa, tôi sẽ trân trọng mẹ hơn và nói với mẹ rằng: “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”.

Xem thêm:  Bài viết số 3 lớp 9 văn tự sự

(Bài làm của HS)

BÀI VĂN 4

“Meo, meo, meo” – tiếng kêu của chú mèo con đã làm tôi chợt tỉnh giấc. Thì ra tôi đã ngủ thiếp đi khi đang chật vật với đống bài tập để kiểm tra một tiết của ngày hôm qua. Lúc tôi ngủ thiếp đi thì tôi đã rơi vào một giấc mơ. Một giấc mơ mà tôi sẽ không bao giờ quên được.

Lạc vào một khoảng không vô định, tôi ngỡ ngàng khi thấy mình bay giữa đám mây hồng và trước mắt tôi là một thứ ánh sáng lóe lên như một cánh cổng muốn đưa tôi đi vào một nơi nào đó. Qua khỏi cánh cổng ấy rồi thì tôi phát hiện ra mình đang đứng trước một ngôi nhà. Ngôi nhà này chẳng được khang trang mấy. Cánh cửa bằng sắt thì bị gỉ, mái ngói ngôi nhà thì đã bị bể đôi chỗ, lớp sơn đã bong tróc hết để lại một bức tường vôi trắng nhưng dường như đã bị ố theo thời gian. Thế rồi tôi thử gõ cửa nhưng ngạc nhiên là cánh cửa không khóa. Càng ngạc nhiên hon khi cái bầu không khí ấm áp, thân quen đến lạ thường bao phủ khắp người khi tôi tiến vào trong. Đưa mắt đảo qua một vòng ngôi nhà thì tôi nhận ra: “A! Thì ra đây là nhà bà nội”. Vì tôi ở với nội khi còn bé nên mọi thứ về căn nhà này đã để lại ấn tượng sâu đậm trong tâm trí tôi. Nhưng hình ảnh của người bà đáng kính của tôi, làm sao tôi có thể quên được. Thế là tôi bắt gặp một dáng người gầy gầy, hơi còng; đầu tóc bạc phơ, da thì nhăn nheo, trên mặt có không ít vết chân chim. Chợt người đó cất lên một giọng nói ấm áp đến lạ thường. “Này, cu cậu đừng có đứng ngoài nắng kẻo bệnh bây giờ”. Nhìn gần hơn chút nữa thì tôi không thể nhầm lẫn vào đâu được nữa, đó chính là bà nội tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bà ngay. Bà vừa đánh yêu vào má tôi vừa nói: “Cái thằng này làm như lâu lắm không gặp bà vậy”. Chỉ câu nói đó thôi mà cũng đã làm tôi muốn ứa hai hàng nước mắt rồi. Làm sao tôi có thế quên được tiếng ru của bà lúc còn bé, những lúc bà đi chợ về tôi đưọc bà cho biết bao là quà, bánh; lại nữa, những lúc đau ốm bà là người luôn kề bên tôi, chăm sóc tôi rất nhiều. Tất cả những kí ức ấy chỉ trong khoảnh khắc nó như ùa về hết trong tâm trí tôi. Thể rồi bà nắm tay tôi, dẫn tôi vào trong. Cái cảm giác được đôi bàn tay gầy gầy, xương xương ấy nắm lấy dâng lên trong tôi một cảm xúc khó tả. Bà dắt tôi ra sau vườn. Trước mắt tôi cứ như một câu truyện cổ tích vậy. Cây nào cây nấy đều đã to lớn và trĩu quả. Nhớ lúc nhỏ tôi hay đòi bà bế lên để có thể hái một mình rồi. Tôi đưa tay lên, hái xuống những trái ngon và chín: nào là cam, quýt, chôm chôm, chanh, mít,… Tất cả chúng gọi nhớ cho tôi về lúc nhỏ. Thế là vừa hái xuống xong tôi vội đem khoe bà như thể đây là việc làm đầu tiên của tôi vậy. Đến giờ cơm, bà đã bày sẵn những món ăn do chính tay bà làm lên chiếc bàn gỗ. Tôi phụ bà dọn cơm, vừa dọn tôi vừa trò chuyện cùng bà. Bà hỏi tôi:

– Mấy bữa nay, việc học hành của cháu bà sao rồi?

– Vâng, cháu đã đạt được danh hiệu học sinh giỏi vào cuối năm đấy bà ạ! – Tôi hí hửng khoe với bà.

– Cháu bà giống bố mày ghê nhỉ, hồi đó bố mày cũng học giỏi lắm đấy, ráng mà nối nghiệp cha mi nhé! – Bà tôi đáp với vẻ mặt vui mừng, có đôi chút tự hào.

Tôi “dạ” một tiếng thật lớn. Thế rồi bữa cơm cũng đã dọn xong, tôi bắc ghế mời bà ngồi. Trên bàn ăn hôm nay toàn là món khoái khẩu của tôi, nào là: gà luộc, rau muống xào, cháo đậu xanh. Tôi chưa kịp mời bà dùng bữa thì bà đã gắp miếng thịt cho vào clién của tôi rồi: “Này này, ráng mà ăn cho nhiều vô, học cho giỏi để sau này còn về chơi vói bà nữa nhé!”. Nghe câu nói thân thương này của bà, tôi bỗng muốn khóc và chạy đến ôm bà ngay. Lúc nào cũng vậy cả, tôi lúc nào cũng ham chơi, ít khi được ôm ấp trọn vẹn trong vòng tay của bà, vậy mà bà lúc nào cũng nghĩ cho tôi đến từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Tất cả những điều bà làm dường như chỉ để cho tôi có một cuộc sống thật yên bình và thật sung sướng. Vừa ăn tôi vừa cảm nhận, cảm nhận được vị ngon, sự yêu thương của bà qua từng món ăn mà bà đã tự tay làm cho tôi. Nhưng bà bỗng dừng đũa và nói với tôi rằng: “Sau này cháu phải nghe lời ba mẹ cố gắng mà học tập để có một cuộc sống sung sướng nhé!”. Nói đoạn, rồi bỗng nhiên những đám mây hồng ban nãy bỗng nhiên che kín cả căn phòng và rồi hình ảnh của người bà kính yêu của tôi mờ dần, mờ dần. Lúc đó tôi chạy lại ôm lấy bà và la lên: “Bà ơi, bà đừng đi, cháu yêu bà lắm”. Nhưng đã quá muộn, hình ảnh của bà mờ hẳn đi trước mắt tôi.

“Meo, meo, meo” chính là tiếng chú mèo con đó đang cào nhẹ vào mặt tôi làm tôi chợt tỉnh giấc. Thì ra chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp nhất của tôi. Tôi mong rằng tôi có thể gặp lại bà vào giấc mơ của mình nữa để tôi có thể ở cùng bà lâu hơn, được nhìn ngắm mãi hình ảnh của bà.

(Bài làm của HS)

>> Xem thêm đề 3: Viết thư cho bạn học cũ kể lại buổi thăm trường vào một ngày hè đầy xúc động sau hai mươi năm tại đây.

Theo hoctotnguvan.vn

Bài liên quan

Soạn bài lớp 9: Phép phân tích và tổng hợp

Soạn bài lớp 9: Phép phân tích và tổng hợp

Soạn bài lớp 9: Phép phân tích và tổng hợp Hướng dẫn Soạn bài lớp…
Soạn bài lớp 9: Các thành phần biệt lập

Soạn bài lớp 9: Các thành phần biệt lập

Soạn bài lớp 9: Các thành phần biệt lập Hướng dẫn Soạn bài lớp 9:…
Soạn bài lớp 9: Liên kết câu và liên kết đoạn văn

Soạn bài lớp 9: Liên kết câu và liên kết đoạn văn

Soạn bài lớp 9: Liên kết câu và liên kết đoạn văn Hướng dẫn Soạn…
Soạn bài lớp 9: Con cò

Soạn bài lớp 9: Con cò

Soạn bài lớp 9: Con cò Hướng dẫn Soạn bài lớp 9: Con cò Soạn…

Bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *