Phân tích đoạn thơ “Chị em Thúy Kiều” trích trong tác phẩm Truyện Kiều để cho thấy bút pháp tả người bậc thầy của Nguyễn Du
Hướng dẫn
Phân tích đoạn thơ “Chị em Thúy Kiều” trích trong tác phẩm Truyện Kiều để cho thấy bút pháp tả người bậc thầy của Nguyễn Du
Bài Làm
Nguyễn Du là một đại thi hào của nước ta. Ông đã để lại cho nền văn học Việt Nam rất nhiều tác phẩm xuất sắc. Đặc biệt là “Đoạn trường tâm thanh” thường được gọi là truyện Kiều. “Chị em Thúy Kiều” là đoạn đầu của tác phẩm, đoạn thơ đã khắc họa tài tình chân dung hai tuyệt thế giai nhân. Qua đó, người đọc thấy được bút pháp tả người bậc thầy của Nguyễn Du.
Mở đầu đoạn thơ, chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, Nguyễn Du đã cho thấy được thứ bậc cũng như vài nét về vẻ đẹp của hai nàng Thúy Kiều, Thúy Vân:
“Đầu lòng hai ả Tố Nga
Thúy Kiều là chị em là Thúy Vân
Mai cốt cách tuyết tinh thần
Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười”.
Thúy Kiều và Thúy Vân là hai cô con gái “đầu lòng” xinh đẹp. Nàng “Thúy Kiều là chị” cả còn cô “em là Thúy Vân”. Nguyễn Du đã dùng hình ảnh ước lệ “mai”, “tuyết” để đặc tả hai cô gái xinh đẹp có vẻ đẹp thanh tao như hoa “mai” và tâm hồn trong trắng như “tuyết”. Giống như các thi nhân ngày xưa, tác giả đã dùng tuyết, dùng mai để làm chuẩn mực cho các đẹp. Vẻ đẹp hoàn mĩ được tác giả gói gọn trong bốn từ “mười phân vẹn mười”. Tuy vậy mỗi người lại có những nét đẹp riêng “mỗi người một vẻ”. Chỉ với một câu thơ bát tám chữ đã truyền tải được nhiều nội dung, lời ít ý nhiều.
Sau khi khái quát về thứ bậc và vẻ đẹp của hai cô gái, Nguyễn Du đã trực tiếp miêu tả người em Thúy Vân:
“Vân xem trang trọng khác vời
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang
Hoa cười ngọc thốt đoan trang
Mây thua nước tóc tuyết nhường màu da”.
Với bút pháp tài hoa của mình, Nguyễn Du đã vẽ nên hình ảnh kiều diễm, gương mặt khả ái của Thúy Vân. Vân có phong thái ung dung “trang trọng khác vời”, khuôn mặt nàng sáng tươi đầy đặn như trăng rằm, đôi mắt đẹp cùng hàng lông mày cong và đậm “nét ngài nở nang”. Đôi mắt của Vân xứng đáng được khen ngợi là “mắt phượng mày ngài”. Thúy Vân không chỉ đẹp về phong thái, khuôn mặt tròn phúc hậu, mà nàng còn đẹp bởi nụ cười, lời nói, mái tóc, làn da. Vân cười tươi như “hoa”, giọng nàng trong như “ngọc”, mái tóc đẹp hơn cả làn “mây” và đến cả “tuyết” cũng phải nhường nhịn trước làn da trắng của nàng. Qủa thực, để có được hình ảnh một cô gái đẹp tuyệt trần như thế trong bốn câu thơ ngắn, không thể không nhắc đến sự tinh diệu trong cách sử dụng biện pháp nghệ thuật của tác giả. Đó là nghệ thuật miêu tả, liệt kê những nét đẹp của Vân. Đó là hình ảnh ước lệ đặc sắc “hoa”, ”ngọc”, ”mây”, ”tuyết”. Nhờ có tài năng của Nguyễn Du mà hình ảnh Vân hiện ra rõ ràng một vẻ đẹp quý phái của thiếu nữ ngày xưa. Vẻ đẹp của Vân còn tạo sự hòa hợp êm đềm với xung quanh “mây thua” “tuyết nhường” báo hiệu một cuộc sống bình yên sẽ đến với nàng Thúy Vân.
Nếu vẻ đẹp của Thúy Vân được coi là tuyệt thế giai nhân thì vẻ đẹp của Thúy Kiều lại vượt khỏi vẻ đẹp khuôn mẫu tuyệt thế giai nhân ấy. Qua cách miêu tả của Nguyễn Du, nàng Thúy Kiều còn sinh đẹp hơn rất nhiều lần:
“Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn.
Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành
Sắc đành đòi một tài đành họa hai.”
Rõ ràng trong câu thơ trên, Nguyễn Du đã sử dụng nghệ thuật đòn bẩy, lây Vân làm điểm tựa để nâng vẻ đẹp của Kiều lên “so bề tài sắc lại là phần hơn”. Vẻ đẹp của Kiều “sắc sảo mặn mà”, đôi mắt nàng sáng long lanh như nước mùa thu, lông mày đẹp thanh tú như dáng núi mùa xuân. Tác giả không tả nhiêu về Kiều mà chỉ xoay quanh đôi mắt nàng bởi lẽ đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, là sự tinh anh của trí tuệ. Hình ảnh “làn thu thủy nét xuân sơn” đã làm nổi bật vẻ đẹp của Thúy Kiều, một vẻ đẹp tuyệt diệu. Nàng Kiều đẹp đến mức “nghiêng nước nghiêng thành”, đến “hoa” cũng phải “ghen” vì “thua thắm”, “liễu” cũng phải “hờn” vì “kém xanh”. Với bút pháp ước lệ của văn cổ có phần lý tưởng hóa, đoạn thơ đã báo trước một cuộc đời bể dâu, số phận éo le, gặp nhiều trắc trở sẽ đến với Kiều.
Thúy Kiều không những đẹp quốc sắc thiên hương, mà qua ngòi bút của Nguyễn Du, “cầm kỳ thi họa” nàng cũng giỏi giang vô cùng:
“Thông minh vốn sẵn tính trời
Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
Cung thương làu bậc ngũ âm
Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một chương.”
Kiều là một người con gái tài hoa, “thi họa” “ca ngâm” nàng đều giỏi. Nàng rất có tài và tài nào cũng đạt đến đỉnh cao. Vôn tính thông minh trời ban, nàng “làu bậc ngũ âm”, tài năng trí tuệ thật đáng ngưỡng mộ. Một người con gái vừa xinh đẹp lại có nhiều tài như Kiều quả là hiếm có, đáng trân trọng hơn một viên ngọc quý. Nếu như khi tả vẻ đẹp của nàng, “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” báo hiệu một sự không may mắn trong cuộc đời thì khi miêu tả tài năng của Kiều, người đọc cũng thấy được một số phận long đong, chìm nổi. Định mệnh ấy được Nguyễn Du khéo léo đưa và bản nhạc do chính nàng Kiều soạn:
“Khúc nhà tay lựa nên chương
Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân”.
Cùng với bút pháp ước lệ, cách chọn lọc ngôn từ phong phú, Nguyễn Du đã cho thấy một cuộc sống bình yên, khuôn phép trong lễ giáo phong kiến cùng nề nếp đức hạnh của hai nàng Kiều, Vân:
“Phong lưu nhất mực hồng quần
Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê.
Êm đềm trướng rủ màn che
Tường đông ong bướm đi về mặc ai”
Đoạn thơ “chị em Thúy Kiều” đã khắc họa tài tình vẻ đẹp, tài năng cũng như dự báo trước được số phận tương lai của hai nàng Kiều Vân xinh đẹp. Qua đoạn thơ, người đọc cũng thấy được một kỳ tài diệu bút với bút pháp tả người bậc thầy của Nguyễn Du.
Theo hoctotnguvan.vn