Hãy tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy để ghi lại những hình ảnh, cảm nghĩ trong bài thơ dưới dạng một bài văn tự sự.
Hướng dẫn
Hãy tưởng tượng mình là nhân vật trữ tình trong bài thơ “Ánh trăng” của Nguyễn Duy để ghi lại những hình ảnh, cảm nghĩ trong bài thơ dưới dạng một bài văn tự sự.
Bài Làm
Thời gian trôi qua nhanh thật, mới ngày nào tôi còn là một cô thanh niên xung phong trẻ trung đầy nhiệt huyết, giờ đã là một bà lão sáu mươi tuổi rồi. Đêm nay trăng sáng quá, ngồi trên tầng thượng giữa nơi sầm uất của đất Hà thành, lòng tôi lại không khỏi xao xuyến nhớ về những năm tháng ngày xưa.
Còn nhớ ngày ấy khi tôi còn nhỏ, tôi sống ở một miền quê yên bình. Tôi sống với đồng, với sông, với bể, những ngày nô đùa bắt tép bắt cua. Rồi đến khi lớn lên, gần mười năm tôi hoạt động trong quân ngũ, sống với những người bà mẹ nghèo nơi đồng chiêm, nới hơi ấm ổ rơm và những gian khổ vất vả của cuộc đời người lính. Như bao người, tôi cũng nhớ nhà nhớ quê hương. Đêm đến, mỗi lần trên đường hành quân nghỉ lại, tôi lại ngồi một mình ngắm trăng cho nguôi nỗi nhớ nhà. Tôi luôn coi vầng trăng như người bạn hiền tri kỷ, lúc vui buồn đều tâm sự với trăng. Tôi vốn là một người mộng mơ, thích làm thơ nên vẫn còn giữ cuốn sổ tay viết những bài thơ về trăng. Với tôi, tất cả những năm tháng ấy đều là những kỷ niệm đẹp đẽ, đầy ắp nghĩa tình.
Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được vầng trăng tri kỷ. Nhưng rồi chiến tranh kết thúc, tôi chuyển về thành phố ở, ánh điện cửa gương lúc nào cũng sáng trưng làm tôi bỗng quên đi cái vầng trăng tình nghĩa. Vầng trăng đi qua ngõ cũng như người dưng qua đường. Rồi bất thình lình một ngày nọ mất điện, khi ánh điện tất cả các phòng tối om, tôi bật tung cửa sổ ra thì đột ngột một vầng trăng tròn đầy, sáng trưng khiến tôi vừa bỡ ngỡ vừa thân quen. Tôi bỗng trào dâng một cảm giác xúc động mãnh liệt, nghẹn ngào. Bao kỷ niệm với vầng trăng xưa bỗng dội về trong ký ức, như là đồng là bể, như là sông là rừng, là những ngày chiến tranh gian khổ, thiếu thốn. Vầng trăng vẫn nguyên vẹn, vẫn tròn vành vạnh như xưa, trăng lặng im như trách móc nhưng vẫn bao dung, hiền từ. Tôi chợt nhận ra lỗi lầm, ân hận tự hỏi “vầng trăng tình nghĩa còn đó vậy sao con người lại vô tình quên đi”. Sống trong cuộc sống tiện nghi là vậy, hiện đại là vậy, tôi bỗng quên đi quá khứ vĩnh hằng, khó nhọc nhưng thật đẹp đẽ. Nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa sáng lung linh, tôi bỗng trào dâng nước mắt.
Nhìn về kỷ niệm ngày xưa, tôi bỗng nhận ra một điều. Ngày nay sống trong cuộc sống đầy đủ tiện nghi, sung túc, chúng ta cũng không nên vì thế mà quên đi những năm tháng vất vả, khó nhọc. Cuộc đời thì vẫn theo bánh xe thời gian lăn mãi nhưng quá khứ đầy những kỷ niệm đẹp sẽ vẫn tròn đầy, bất diệt.
Theo hoctotnguvan.vn