Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu

Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu – Bài làm 1

Mỗi chúng ta đều có một tuổi thơ để nhớ về. Tuổi thơ là nơi có biết bao nhiêu kỉ niệm tươi đẹp bên gia đình, bạn bè và mảnh đất mình lớn lên từng ngảy. Không biết khi nhớ về tuổi thơ mọi người sẽ nhớ nhất điều gì. Còn em, có lẽ em sẽ luôn nhớ mãi kỉ niệm đó, kỉ niệm mà có lẽ sau này em sẽ mang theo suốt đời.

hoc sinh nong thong giaoduc.net .vn  Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu

Quê em vẫn còn nghèo lắm, chưa có đường bên tông, chỉ có đường đất. Trời nắng thì không sao nhưng khi trời mưa thì lấm bẩn và rất khó đi. Nhưng con đường này lại gắn liền với rất nhiều điều trong tuổi thơ của em. Đây cũng chính là con đường dẫn tới ngôi trường ở phía xa kia, chạy qua một cánh đồng rất lớn.

Mỗi lần trời mưa, chúng em lại xắn quần tới quá đầu gối, tay áo cũng phải xắn vì bụi đất rất bẩn. Những bạn nào đạp xe cũng không thể đi nổi qua con đường lầy lội, trơn trượt ấy được. Thế mà có nhiều bạn vẫn đánh liều đạp xe, trong đó có em nữa. Năm đó em học lớp 3, mưa như trút, mưa xói còn con đường, lớp bùn đất nhầy nhầy lội phải quá mắt cả. Cán bộ mới chủ trương đổ đất làm đường nên khi mưa chắc chắn không tránh khỏi lấm bẩn như thế này.

Hôm đó em và 3 đứa hàng xóm cùng đạp 4 cái xe, oai phong vượt qua con đường nguy hiểm này. Tưởng chừng chúng em sẽ vượt qua nhưng ai ngờ mới đạp được vài vòng thì thằng Tý ở phía trước ngã lộn xuống đường. Cái áo trắng tinh và cái quần màu xanh vừa mặc lúc sáng không biết biến thành màu gì. Đáng buồn cười nhất là cái mặt lấm lem, còn nó thì mếu. Em và hai đứa còn lại thấy thằng Tý ngã không ngậm được miệng cười.

Có lẽ vì mải cười quá nên cả ba đứa bọn em ngã cùng lúc. Lúc đấy cả 4 đứa nhìn nhau, ngơ ngác và cười rũ rượi. Không đứa nào nhận ra đứa nào vì lấm lem kinh khủng. Cái cặp của em may mắt nó té xuống ruộng nên không bị lấm bùn, chỉ ướt ở bên ngoài. 

Vậy là buổi học hôm đó chúng em tới muộn 1 tiết vì phải về nhà thay quần áo. Vậy mà đứa nào cũng rất vui vẻ tươi tỉnh, dù không ai sạch sẽ. Có lẽ đây là kỉ niệm mà sau này ai nhớ lại cũng thấy buồn cười và muốn tìm lại khoảnh khắc đó. Bây giờ đường sá đã được làm bằng bê tông, nên chuyện mưa lớn cũng không thể ngập bùn như thế được.

Đã hai năm trôi qua nhưng mỗi lần 4 đứa ngồi nhớ lại ai cũng cười và thoáng trong đó nỗi buồn rười rượi. Vì có lẽ giây phút này không trở lại nữa

Xem thêm:  Tả bữa tiệc sinh nhật

Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu – Bài làm 2

Thời thơ ấu của mỗi người là bến bờ tình yêu với biết bao nhiêu kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp đẽ lung linh đủ sắc màu đã ăn sâu vào trí nhớ của từng người. Đối với tôi, kỉ niệm sâu sắc nhất là ngày đầu tiên tôi bước chân vào Trường Tiểu học Đoàn Thị Điểm vì đó là ngày đầu tiên tôi được gặp người mẹ thứ hai của mình.

Khi mới qua khỏi cổng trường sơn xanh, tôi thấy sờ sợ vì bên trong có rất đông các bạn và các thầy cô giáo mới. Tôi níu chặt áo mẹ. Mẹ đang mải dỗ dành tôi thì cô xuất hiện, nhẹ nhàng, thướt tha trong bộ áo dài màu hồng phớt. Bây giờ, tôi thấy cô giống hệt một nàng tiên nhẹ nhàng bay tới. Cô cúi xuống, hỏi thăm tôi ân cần. Tôi bỗng cảm thấy mình rất tự tin, cảm giác lo sợ đã biến đâu mât. Cô tự giới thiệu với tôi tên cô là Thủy rồi dẫn tôi vào lớp.

Trong lớp, các bạn đang chơi đùa vui vẻ. Cô dẫn tôi về chỗ rồi đưa cho tôi một hộp bút màu và một tờ giấy trắng. Cô bảo: “Con hãy vẽ những gì mà con thích nhé!”. Trong bức tranh đầu tiên đó, tôi đã vẽ một cánh đồng toàn hoa cỏ và viết ở dưới là: “Tặng mẹ Thủy của con”. Cô đã rất cảm động và nói rằng cô sẽ giữ nó mãi mãi làm kỉ niệm. Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt long lanh, hiền dịu của cô nhìn tôi lúc đó. Trong suốt năm năm học, tôi đã nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt, nụ cười của các thầy cô nhưng ánh mắt cô Thủy có lẽ là bao dung, ân cần hơn tất cả. Trong suốt năm học ấy, tôi đã bao nhiêu lầm làm cô phải buồn, nhưng nhờ ánh mắt lúc thì nghiêm nghị, khi thì động viên, khích lệ mà tôi đã biết tự sửa chữa sai lầm để vươn lên. Sau này, khi tôi đã học lớp 3, lớp 4, mỗi lần gặp cô, tôi thấy ánh mắt cô vẫn dịu dàng, ân cần như ngày đầu tiên cô nhìn tôi trong ngày khai giảng năm nào.

Bây giờ, tôi vẫn nhớ về cô Thủy với những ánh mắt, nụ cười. Kỉ niệm về người mẹ thứ hai ấy là những kỉ niệm đẹp nhất trong thời học sinh của tôi.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu – Bài làm 3

Ai cũng có những kỉ niệm thật đáng nhớ trong cuộc đời. Với em, kỉ niệm đáng nhớ là lần đầu tự đi xe đạp về nhà bà ngoại – đó là một câu chuyện đáng lưu giữ và bài học không thể quên.

Năm em học lớp 3, em đã đi được xe đạp, em có thỏ thẻ xin mẹ tự đạp xe về nhà bà ngoại. Ban đầu mẹ không đồng ý nhưng em đã cố gắng thuyết phục mẹ để chứng minh mình đã lớn, cuối cùng mẹ giao hẹn 30 phút nữa khi tới nhà bà ngoại phải gọi điện báo về cho mẹ. Em háo hức lấy xe rồi lên đường. Quãng đường đến nhà bà ngoại cũng ngắn và vắng xe cộ qua lại nên mẹ mới để em đi. Bất ngờ lúc đó em gặp một em bé khóc trên vệ đường, Em dừng lại đến gần em bé ấy. Em bé tầm 3 tuổi, em khóc nức nở, người lấm lem bùn đất. Hỏi ra mới biết em đi chơi rồi lạc đường về nhà. Hỏi bố mẹ tên gì hay số điện thoại như thế nào em đều không nhớ. Bé khóc rất to nhưng người qua đường lại đều không để ý. Lúc ấy e mới ra quyết táo bạo là chở em đi tìm đường về nhà.

Hai chị em bon bon trên đường, bé cũng bớt khóc, đi đến đâu em cũng hỏi bé có quen đoạn đường này không, bé đều lắc đầu. Ròng rã hai tiếng bé không nhớ đoạn đường nào và ngủ đằng sau lưng em. Lúc ấy em quyết định đi tìm bốt công an để nhờ các chú tìm bố mẹ cho bé. Đến nơi em dõng dạc trình bày và có xin lại số các chú để liên lạc. Sau đó em mới quay xe đạp về nhà bà ngoại.

Lúc về đến nhà bà, cả nhà ùa ra chỗ em, em cũng bất ngờ lắm. Mẹ chùi vội nước mắt hỏi em đi đâu để cả nhà đi tìm. Em lí nhí giải thích, bà ngoại vỗ về nói rằng sau này gặp chuyện tương tự hãy gọi cho người lớn, đi đâu cũng phải báo cho gia đình không bố mẹ sẽ lo lắng. Mẹ lấy số điện thoại của em nói chuyện với chú công an, mẹ bảo tìm được bố mẹ cho em bé rồi và bố mẹ em bé gửi lời cảm ơn tới em.

Chuyện xảy ra đã lâu nhưng em vẫn cảm thấy rất vui vì mình làm được việc tốt và tự rút ra cho mình bài học đáng nhớ trong cuộc sống, Đúng là một kỉ niệm không thể quên trong cuộc đời.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong thời thơ ấu – Bài làm 4

Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.

Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn Toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.

Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.

Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, em lại thấy hân hoan trong lòng.

Xem thêm:  Tả chiếc đồng hồ báo thức

Từ khóa tìm kiếm nhiều:

  • hãy kể lại một kỷ niệm đáng nhớ thời thơ ấu của mình

Bài liên quan

Viết về người hàng xóm của em

Viết về người hàng xóm của em

Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 1 Mùa hè năm ngoái, ba…
Tường thuật lại buổi tham quan

Tường thuật lại buổi tham quan

Tường thuật lại buổi tham quan – Bài làm 1 Sắp bước vào năm học…
Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em

Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em

Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em – Bài làm 1 Mỗi một con người…
Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm

Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm

Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm – Bài làm 1 Nhà em có…

Bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *