Kể về một kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu – Bài làm 1
Gia đình em có nuôi một con cún con xinh xắn và đáng yêu. Nó do một chú chó được ba em mang về từ miền Nam về nuôi sinh ra nhưng vì dịch bệnh nên sau khi sinh chú cún này được hai tháng thì chết. Bởi vậy chú cún con này chỉ có một mình, làm bạn với mèo con và các thành viên trong gia đình em.
Cả nhà vẫn gọi cún con là Tũn, cái tên thật ngộ nghĩnh, đáng yêu. Ôm nó vào long thật thích thú, không muốn bỏ. Chú cún tròn vo như một cục bông màu ghi nhạt, bộ long của nó mềm mềm, thi thoảng mới dựng đứng lên trông ngộ ngộ. Đôi mắt của chú chăm chú nhìn mọi vật xung quanh, rồi lại lim dim, cuộn tròn nằm ngủ.
Mỗi khi nhớ về chú cún nhỏ này, em lại nhớ đến kỉ niệm mà em không bao giờ quên. Hồi đó em bị điểm kém, mẹ la em, em vùng vằng bỏ đi. Mẹ tức giận nên cứ để mặc em bỏ chạy. Em biết mình làm như vậy là không đúng nhưng mà mỗi lần nước mắt rơi thì lại bỏ chạy như vậy.
Em không ngờ khi em chạy thì chún cún con cũng đuổi chạy theo em. Nhưng em lại không ngoái nhìn đằng sau nên không để ý đến nó. Khi em mệt quá, ngồi bệt xuống bãi cỏ ở chân đê gần nhà, mới thấy đằng xa chú cũn ục ịch chạy theo. Lúc đó em thương Tũn lắm, nó đã phải một mình chạy theo em tới một nơi xa như thế này.
Em nhìn nó, nó nhìn em âu yếm và chạy đến rúc vào chân em dụi dụi cái đầu và nằm im lìm. Nó cứ mở mắt nhìn bầu trời cao và xanh, chốc chốc lại nhìn em. Không sủa vang một tiếng, chỉ nghe tiếng kêu rên rất bé của nó mỗi khi em vuốt long.
Em và Tũn ngồi cạnh nhau, em không nói gì, chỉ thấy nhớ mẹ, vì mình làm sai nhưng lại bỏ đi như thế này. Không biết Tũn chạy theo em một quãng đường xa như thế này có mệt lắm không.
Có lẽ nó ra đây để bảo em về, mẹ đang chờ mà. Em ngồi một lúc và sau đó cũng ôm nó về nhà. Em không để nó đi bộ nữa mà ôm nó vào long vỗ về âu yếm. Nó cũng im lặng theo em về nhà.
Về nhà, em thấy mẹ đứng ở cổng ngóng trông em và nở nụ cười dịu khi thấy em bế Tũn về nhà. Mẹ không mắng nữa, Tũn reo vui nhảy phốc xuống sân chạy nhảy. Có lẽ đây là điều làm em nhớ nhất mỗi lần nhớ đến Tũn.
Kể về một kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu – Bài làm 2
Hồi nhỏ, ba mẹ và mấy chị em tôi sống chung trong căn nhà cùng với ông bà ngoại và cậu, mợ. Lúc ấy, gia đình tôi được một người quen tặng một con cún rất dễ thương. Nó tên là Si Tô – cái tên đã có trước khi Si Tô là thành viên mới chính thức của gia đình tôi.
Tôi nhớ khi về nhà tôi, Si Tô là một chú cún nhỏ dễ thương với bộ lông xù kết hợp với màu nâu hạt dẻ, trông bộ lông vô cùng quyến rũ và đập vào mắt người khác khi nhìn Si Tô lần đầu. Không những vậy, sự đáng yêu ấy còn được hấp dẫn hơn với đôi mắt đen long lanh và tròn xoe như hạt nhãn. Chiếc mũi của chú cún bé bé xinh xinh lúc nào cũng ướt cùng với đôi tai to, thính, lúc nào cũng vểnh vểnh lên như nghe ngóng điều gì. Nét đáng yêu ấy còn thể hiện qua cái đuôi tí xíu, nho nhỏ lúc nào cũng ngoe nguẩy theo nhịp những bước chân ngắn, mập mạp đi một cách uyển chuyển. Ngày tháng trôi qua, Si Tô lớn dần và ngày càng thân thiết với mọi người và vóc dáng của chú cún ngày càng tuyệt đẹp hơn.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần tôi và Ngọc Ngân đi học mẫu giáo về, từ xa, Si Tô đã đứng ngay sau cánh cổng đợi, ánh mắt hướng về phía chúng tôi. Ba mẹ mở cửa và Si Tô rất mừng, nhảy cẫng lên vui mừng thật đáng yêu! Ba tôi khép cửa và tôi, Ngọc Ngân vuốt ve bộ lông mượt mà ấy, thực sự rất thích Si Tô nằm xuống và ngước nhìn kêu lên “ư ử” như muốn nói ràng “chào hai chị – cử chỉ thân thiện, đáng yêu làm sao! Lúc ấy, tôi bảo: “Si Tô đợi hai chị cất cặp nha!”. Rồi tôi và Ngọc Ngân lon ton chạy vào nhà cất cặp và thưa ông bà ngoại đi học mới về. Sau đó bà ngoại đưa tôi đồ ăn nhẹ buổi chiều của Si Tô. Tôi, Ngọc Ngân cho Si Tô ăn. Si Tô ăn rất chậm rãi, chắc nó không đói lắm. Sau đó, tôi lấy một hộp sữa trong tủ lạnh đổ vào chén của Si Tô một nửa, Si Tô hớp từng ngụm nhỏ trong bát. Ăn xong, tôi và Ngọc Ngân ôm Si Tô chơi với nhau.Sau đó, ba ra tắm cho Si Tô rồi mặc đồ cho nó.Trông nó thật đáng yêu làm sao, giống như một cô “công chúa nhỏ”! Và ngày nào cũng thế, tình bạn của chúng tôi ngày càng khăng khít hơn, không xảy ra chuyện gì. Si Tô là một chú cún nghịch ngợm nhưng cũng rất đáng yêu, thân thiện.
Si Tô là chú bảo vệ nhỏ của nhà tôi. Tuy “nhỏ nhưng có võ”. Mồi lần có tiếng động hay người lạ, Si Tô sủa vang ầm ĩ cả nhà.
Và một ngày thật đáng buồn! Hôm ấy khi tôi còn là một đứa trẻ cấp hai, vào đêm cỡ chín giờ hơn thì gia đình tôi cho Si Tô ăn cơm rồi và nó đang nằm dài ngoài sân. Lúc đó, cửa chính đang mở hé nhỏ vì chị tôi mới ra ngoài mua đồ gần nhà sẽ về nhà liền nên đóng cửa hờ lại. Sau đó, ba tôi định ra ngoài sân đổ xích Si Tô lại thì không thấy nữa. Ba hỏi mọi người con Si Tô đâu rồi ai cũng nói không biết và tôi nhớ ra lúc nãy chị hai đi ra ngoài và tôi nghe tiếng Si Tô sủa to nhưng tôi nghĩ là mấy người hàng xóm hay mấy đứa bạn cùng tuối tôi hoặc lớn hơn hay đi qua nhà ngoại tôi vào buổi tối nên tôi không quan tâm lắm và sau đó thì không nghe tiếng chó sủa gì cả. Và rồi tôi cùng Ngọc Ngân, ba, cậu và anh đi kiếm vòng vòng quanh đâu đó và hỏi người ta có thấy không, có người nói là tôi không biết, tôi không thấy, có cô kia thì nói: “Khi nãy có thấy một đứa con trai tầm hai mươi vô nhà rồi ra có mang theo cái ba-lô, tôi tưởng người nhà mấy anh nên không để ý lắm”. Cô nói thêm là: “Đứa con trai đó mặc áo đen hay xanh gì đó tại tối quá tôi nhìn không rõ với không nhớ kĩ lắm”. Nhưng hôm đó nhà tôi không ai mặc áo như vậy cả. Sau đó ba tôi cám ơn cô xong ba nói: “Thôi về nhà đi, người ta bắt con Si Tô mình rồi không kiếm được đâu!”.
Sau đó chúng tôi về nhà, tôi và Ngọc Ngân rất buồn vì chú chó con ấy rất dễ thương và thân với hai chị em tôi. Lúc đó, đây là lần đầu tiên mà tôi thấy trống rồng khi biết mình đã mãi mãi mất đi một người bạn thân rất tốt bụng và thân thiện.
Tôi nhớ mãi cái hình dáng đáng yêu, ngộ nghĩnh ngày nào của Si Tô. Từ đó vẻ sau, gia đình tôi không nuôi chó nữa, không phải chúng tôi hết yêu chúng mà là vì sợ việc này sẽ xảy ra một lần nữa và lại buồn khi nhìn thấy một con vật hiền lành, đáng yêu của mình bị người khác bắt đi.
Kể về một kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu – Bài làm 3
Nhà em có con gà trống
Mèo con và cún con
Gà trống gáy Ò ó o
Mèo con luôn rình bắt chuột…
Lời bài hát thiếu nhi vui tươi, sinh động này liệu có làm bạn nhớ tới những con vật nuôi mà bạn đã từng chăm sóc không? Chúng thất sự là những người bạn vui vẻ đấy. Đối với tôi, tôi vẫn luôn nhớ mãi một kỉ niệm sâu sắc với con Miu mà nhà tôi đang nuôi bây giờ.
Cho đến bây giờ, tôi kông sao quên được cái ngày mà bố tôi đem nó về nhà. Nó – một con mèo có bộ lông trắng tinh có những đốm vàng trông thật ngộ nghĩnh. Đôi mắt nó màu xanh trong veo trông dễ thương đến lạ. Nhà tôi đặt tên cho nó là Miu. Con Miu chỉ sinh được mấy ngày thì mất mẹ nên nó suy dinh dưỡng vào loại nặng. Hồi mới bắt về, nó bé xíu và còm cõi lắm. Nhưng tất cả mọi người đều thấy nó có vẻ đáng yêu làm sao, nhưng với riêng tôi thì không!
Vì sao vậy, tôi cũng không biết nữa. Tiếng kêu của nó vào ban đêm nghe sao mà giống tiếng em bé khóc thế không biết. Những đêm đầu tiên, tôi không tài nào chợp mắt được. Mỗi lần nghe nó kêu là tôi lại rùng mình, sợ lắm. Đêm nào nó cũng kêu làm tôi ghét nó đến kinh khủng. Nhưng cả nhà ai cũng thích nó… Chị tôi ẵm nó suốt ngày. Ngày nào đi chợ, mẽ cũng mua cá về cho nó. Tôi còn nhớ tôi đã nói với mẹ là mua đôi vớ mới cho tôi, vậy mà cá cho nó thì có còn vớ cho tôi mẹ lại quên. Lúc đó, tôi thật là buồn. Tôi cảm thấy mình thật cô đơn từ khi có con mèo này. Tình thương của mọi người dành cho tôi dường như cũng bị san sẻ đi một nửa cho nó. Ôi, tôi thật ganh tị với nó. Mấy người hàng xóm qua chơi vẫn khen ngợi nó luôn. Chỉ trong vòng vài tuần, con Miu đã tròn hẳn lên. lông nó vàng vàng, càng mịn hơn… “Hình như nó đã chiếm được cảm tình của mọi người thì phải.” Tôi thấm nghĩ như vậy mà lòng cảm thấy buồn buồn.
Tối nào ngồi vào bàn học, tôi cũng thấy nó cuộn mình nằm ngay dưới ghế tôi. Cái đầu của nó cạ cạ vào chân tôi như làm quen. Tôi mặc kệ nó. Cái mõm ướt ướt của nó chạm vào da tôi. Cái cảm giác thật khó chịu. Tôi lấy chân đạp nó ra xa. Nhưng chỉ một lát sau, mọi chuyện lại đâu vào đấy, nó lại lầm lũi, lặng lẽ nằm ngay bên chân tôi. Tối nào cũng vậy, chỉ khi nào tôi lên giường ngủ và tắt đèn thì nó mới chịu về chỗ của mình. Tôi cũng không thèm đuổi nó nữa> Khôn gbiết tự bao giờ tôi đã quen với sự có mặt của con Miu. Không có nó, tôi lại kêu “meo, meo…Miu đâu, Miu đâu…”khắp nhà để tìm. Dần dần, nó đã chiếm được cảm tình của tôi. Được vui đùa cùng nó là một cách thư giãn của tôi sau khi học xong. Càng lớn, con Miu càng nhanh nhẹn. Nó bắt chuột thiện nghệ đến mức thỉnh thoảng các bác hàng xóm phải sang mượn nó vền để trị mấy con chuột phá phách. Miu thật là một thành viên tích cực không chỉ của nhà tôi mà còn của cả xóm.
Có một lần, do đểnh đoảng trong lúc dọn dẹp, tôi đã sơ ý làm bể chiếc bình hoa mà mẹ thích nhất. LÒng tôi đang nơm nớp lo sợ mẹ la. trong lúc thu dọn những mảnh vụn thủy tinh, tôi bỗng nghĩ:
– Sao mình không đổ tội cho con Miu nhỉ?
Thế là ý nghĩ đó đã được thực hiện ngay khi mẹ tôi về, tôi đổ tội hết cho con Miu. Tội nghiệp con Miu, nó bị ăn ba cây roi thay tôi. Nó kêu lên “méo méo” thật đau đớn. Tôi nghĩ tối hôm đó nó sẽ không vào phòng tôi nữa. Nhưng nó không những không giận tôi mà vẫn đùa nghịch cùng tôi. Lúc đó, tôi cảm giác mình thật ích kỉ và tự nhiên tôi thương nó vô cùng. Nó ngây thơ và vô tội, đầy lòng vị tha, còn tôi sao mà ích kỉ thế. Miu ơi, tha lỗi cho chị nhé.
Tuy rằng, Miu không phải là con mèo hoàn hảo nhưng cả nhà tôi vẫn rất thương nó. Bây giờ, Miu đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong gia đình. Tôi và nó đã trở thành bạn thân. Tôi đã học được nhiều điều bổ ích từ nó.
Kể về một kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu – Bài làm 4
Tôi vốn cực kỳ ghét họ nhà mèo vì chúng ưa đánh nhau và bươi móc sọt rác. Ngược lại, bà ngoại tôi lại có thái độ khoan dung đối vói mọi thú nuôi. Lông rụng xơ xác, mắt xanh lè, mũi đỏ. Xấu Xí mỗi năm cho ra đời tới hai lứa mèo con kêu léo nhéo suốt ngày, không hiếu sao, tôi không thế chịu nối cảnh Xấu Xí cắn cố tha con nó đi vòng vòng, uốn éo lượn qua hàng chai lọ bỏ cũ đầy bụi bặm xếp trên nóc tủ kệ của bà. “Con nó mà còn thế, huống chi kẻ khác…”, tôi cự. “Đừng vội nói thế, cháu gái của bà. Cứ sống đi rồi biết”, bà ngoại vuốt tóc tôi.
Một bữa nọ, tôi ngồi trong nhà bà nhìn qua cửa số nhìn ra khoảng sân. Xấu Xí đang dẫn đàn con nó đi dạo buổi sáng ven cái hàng rào thưa nằm ở cuối sân giáp với nhà hàng xóm. Lũ mèo con lông xám mắt xanh hệt như mẹ, quây quanh Xấu Xí. Con lon ton chạy trước, con tụt lại đằng sau dí mũi đánh hơi bên hàng rào, con tạt ngang tìm cách bỏ xa mẹ, lại có con lăn kềnh ra miệng cắn đuôi mẹ nghịch ngợm.
Bất chọt có tiếng chó giận dữ sủa váng tai. Một chú mèo con đuôi quắp lại, lao qua lỗ thủng ở chân rào chạy về phía mẹ. Hắn trong lúc mải chơi, chú mèo con này đã xâm phạm lãnh thố nhà hàng xóm. Con chó không tha, nó bám theo nhưng chọt khựng lại trước Xấu Xí. Thật khó lòng nhận ra dáng điệu còm ròm của con mèo. Lông dựng đứng, xấu Xí vươn cao người vung hai chân trước tát thắng vào mũi con chó. Hăng máu, con chó bật sang mỗi bên rồi lại lao vào. Xấu Xí điên cuồng lăn xả vào kẻ thù định bám theo con nó, miệng rít lên tiếng kêu chói tai. Không biết có phải tiếng thét đó là hiệu lệnh hay không, nhung lũ mèo con chạy thắng vào nhà.
Tôi không còn nhìn thấy từng động tác của Xấu Xí, chỉ thấy cái bóng xám lớn của nó vật xuống rồi lại tung lên trước mõm con chó và nghe thấy tiếng kêu giận dữ. Cuộc chiến kéo dài chừng hon 5 phút và chỉ dừng lại khi bà tôi từ dưới bếp chạy ra sân đánh con chó và bế Xấu Xí vào nhà. Nó nằm sóng xoài, người bê bết máu. Tôi tưởng nó đã chết, nhưng khi lũ mèo con đánh hơi mẹ rúc lại, ria của nó ngọ nguậy, nó khẽ mở mắt ra và duỗi thắng người cho bầy con chen chúc tìm vú.
Sau vụ huyết chiến với con chó nhà hàng xóm đế bảo vệ bầy con của mình, Xấu Xí bị thọt một chân, mù một mắt và bị cắn đứt một tai. Một lần, khi tôi dẫn cậu bạn Eric tới nhà bà ngoại chơi, vừa thấy con Xấu Xí, cậu ta vội thốt lên:”Mèo ở đâu trông mà khiếp thế?”, tôi đáp: “Đừng vội nói thế, bạn ạ. Cứ sống rồi biết”.
Kể về một kỉ niệm với con vật nuôi mà em yêu – Bài làm 5
Hôm đó một ngày nắng ngập tràn, nhảy múa khắp nơi, tôi dắt xe đạp hướng về nhà đứa bạn. Hai bên đường dòng người tấp nập, đến đoạn qua khu đồng trống tôi chợt nghe tiếng chó kêu ăng ẳng. Dừng lại tôi nhận ra có một chú chó con có bộ lông màu vàng nhạt óng ánh đang ở trong một cái thùng cac tông nhỏ. Chắc là ai đó mang vất vì không muốn nuôi đây. Ánh mắt chú chỏ nhỏ xót xa như biết nói:”Anh gì ơi! Nhặt tôi về nuôi với! Tôi đói và lạnh lắm! ” Tôi cũng thấy tội nghiệp nhưng bản tình ghét chó mèo của tôi bảo tôi cứ đi thẳng, cứ mặc con chó đó. Thầm nghĩ:”Rồi cũng sẽ có người nhặt nó về nuôi thôi!” nên tôi đạp xe đi, còn chú chó thì cứ kêu ăng ẳng như muốn níu kéo tôi động lòng thương.
Sau một buổi chơi ở nhà bạn, tôi háo hức đạp xe về nhà và nghĩ đến bữa trưa. Lại đi qua quãng đồng trống lúc nãy mà chẳng thấy chú chó đâu nữa. Tôi nhún vai và nghĩ:”Đúng như mình nghĩ, chú chó đã được ai nhặt về nuôi rồi!” Về tới nhà, tôi ngạc nhiên khi nghe tiếng chó ăng ẳng rất quen thuộc.Tôi bước vội vào nhà, trời đất như tối sầm khi tôi thấy con chó ban sáng mình gặp. Thấy tôi khựng người, mẹ nói:”Con chó đó mẹ nhặt được ở đoạn đường gần nhà cái Na, bạn con, đoạn đi qua đồng trống ấy. Biết là con ghét chó nhưng thấy nó tội nghiệp quá nên mẹ đem về nuôi”. Tôi lắc đầu chán nản không dám phản đối vì biết mẹ tôi đã quyết chuyện gì thì rất khó cản nổi. Vậy là từ nay nhà tôi sẽ có thành viên thứ tư, một con chó hoang. Dù chẳng mặn mà gì với nó nhưng thôi tôi cũng đặt cho nó cái tên là Ri na- phỏng theo tên ca sĩ tôi thần tượng.
Ngày đầu tiên về với nhà tôi con chó tỏ ra rất ngoan ngoãn. Cái mũi đen ươn ướt nước. Đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve. Bộ lông thì mịn như nhung. Tôi bắt đầu thích nó vì vẻ bề ngoài. Sau gần một tháng Ri na đã lớn lên khá nhiều, nặng cũng phải đến chục kí lô gam. Nó cứ quanh quẩn bên tôi, tôi đi học về thì nó chạy ra cửa chờ sẵn rôi quấn quýt lấy chân tôi như một đứa trẻ thèm hơi mẹ. Thấy vậy tôi dần dần thay đổi cách nghĩ về nó và cách nghĩ về cả loài chó nữa. Cho đến một hôm, độ 11 giờ khuya, khi tôi vừa học bài xong tắt đèn đi ngủ. Nghe tiếng sột soạt ở ngoài sân, bỗng dưng Ri na chồm người dậy, hai cái tai nhô cao lên như hai cái ra đa đèn tín hiệu. Chợt nó phóng ra sân chui qua gần cửa mà sủa “Gâu ! Gâu !” đánh thức bố mẹ tôi dậy. Bật điện lên tôi rất bất ngờ khi thấy Ri na đang ngoạm chặt lấy ống quần của một tên đang trộm chậu kiểng của bố. Vội vàng mở cửa, cả nhà tôi hoảng sợ khi thấy tên trộm cầm một khúc gỗ to đánh liên tiếp vào Ri na sau đó tẩu thoát. Ri na như người say rượu loạng choạng rồi ngã xuống. Bố mẹ tôi đưa nó vào trong xoa dầu cho nó. Đầu nó sưng một cục khá to, phần bắp đùi bầm tím nên nó đi cà nhắc trông thật tội nghiệp. Thấy vậy mà tôi vô cùng xót xa. Chao ôi con chó vì muốn giữ của cho chủ nên đã bị đánh đập ra nông nỗi ấy. Con người mà bị như vậy còn không chịu nỗi huống hồ là con chó nhỏ bé thế kia. Sau lần lập chiến công ấy, con chó được tôi rất yêu thương. Mẹ tôi ngay hôm sau đã bồi bổ cho nó liên tiếp nên con chó cũng mau chóng bình phục và “tươi tốt” hẳn lên.
Tôi xem Ri na như một đứa em. Cứ mỗi sáng chủ nhật tôi lại dẫn nó ra công viên. Tôi ném banh cho nó chạy đi nhặt. Nhìn nó chạy, bốn cái chân lon ton, cái đuôi vẫy vẫy như muốn chào mọi người xung quanh khiến tôi càng yêu nó vô cùng. Trước đây khi chưa có Ri na tôi vẫn ra công viên một mình ngồi đọc “Văn học tuổi trẻ”. Rồi mùa hè năm đó, một mùa hè làm tôi nhớ mãi vì một sự kiện đã đi vào tâm khảm và khắc sâu vào kí ức tôi. Cả gia đình tôi về quê nội và mang theo cả Ri na nữa. Dưới quê không khí thật trong lành, nhà nội tôi lại ở gần một ao nước nên thật thích. Nhìn về phía xa là đồng lúa vàng nhấp nhô như biển dậy sóng. Tôi dẫn Ri na đi dạo quanh cái ao. Chị gió lùa vào mấy rặng dừa. Chợt chiếc mũ của tôi bị chị gió cuốn phăng xuống ao. Thấy tôi bối rối, ngay tức khắc Ri na cũng nhảy xuống bơi nhanh tới chỗ cái mũ và ngoạm lại. Khi nó đang bơi vào bờ thì dường như bị đuối sức, cứ chới với. Tôi hoảng loạn thét lên:
– Ri na, cố lên, cố lên Ri na ơi ….! Trời ơi! Có ai giúp tôi với !
Nhìn Ri na chìm dần dười mặt ao đầu tôi quay cuồng , chân tay bủn rủn. Ri na đã rời khỏi tôi, không bao giờ còn ở bên tôi nữa. Sống mũi tôi cay cay, hàng mi ướt nhòa. Tôi nhớ lại tất cả. Ri na về với gia đình tôi như một duyên số, khi tôi đã mặc kệ bỏ qua thì mẹ tôi lại nhặt về. Và bây giờ nó ra đi chắc cũng là duyên số. Sự thật quá buồn. Ri na ra đi để lại trong hồn tôi một khoảng trống không tên.
Một chiếc lá vàng rơi nhẹ xuống đầu tôi. Tôi sực tình quay về với hiện tại. Từ lúc không còn Ri na mỗi sáng chủ nhật tôi vẫn ra công viên ngồi trên ghế đá với cuốn “Văn học tuổi trẻ” nhưng không bao giờ chơi trò ném bóng nữa. Lật sang trang tiếp theo thật bất ngờ khi bắt gặp nhan đề : “Ri na, đứa em tôi”….