Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 1
Mùa hè năm ngoái, ba mẹ em quyết định chuyển sang một nơi khác sống, là một nơi rất xa nơi em đã sinh ra. Ba bảo để thuận tiện hơn cho công việc của ba. Nơi gia đình em đến là một nơi ven biển, đứng bên này bờ không thể nhìn được sang bên kia bờ có gì. Nhiều thứ xa lạ, mọi người cũng xa lạ; nhưng có một người ngay từ khi gia đình em chuyển đến đã không còn xa lạ nữa. Là ông hàng xóm mới của gia đình em.
Em vẫn nghe ba mẹ gọi ông là ông Giáo, không biết ông ấy tên như thế hay là vì ông ấy là giáo viên nữa. Lâu dần em mới biết ông ấy là giáo viên dạy tiểu học, ở ngôi trường em đang theo học. Là thầy giáo nhưng ông ấy rất gần gũi, hiền lành, thường hay qua nhà em chơi và lần nào qua cũng mang kẹo bánh qua cho em.
Ở trường em gọi ông là thầy giáo nhưng về nhà ông bảo cứ gọi ông là ông cho thân thiết. Em cũng thích gọi ông hơn là thầy. Vì em thấy ông Giáo rất gần gũi, có mái tóc bạc phơ, da hồng hào rất giống ông nội em. Nhưng ông nội em đã mất cách đây hai năm, nên em xem ông hàng xóm giống như ông nội. Ba mẹ vẫn bảo rằng ông là người tốt bụng, em phải vâng lời, lễ phép với ông.
Trước cổng nhà ông Giáo có hai cây phượng cao lớn, cứ mùa hè đến, tiếng ve kêu râm ran và màu hoa phượng nở đỏ rực. Trưa hè, em hay trốn ba mẹ ra đó ngồi chơi bi. Mỗi lần thấy em ngồi dưới cây phượng già, ông thường mang một chiếc ghế xếp ra ngồi hóng mát cùng em. Ông kể rất nhiều chuyện cổ tích, chuyện cười cho em nghe. Em càng ngày càng quý mến ông hơn.
Giọng kể chuyện của ông rất ấm áp, rất nhập tâm, khi trầm khi bổng. Mỗi câu chuyện cứ nhẹ nhàng đi vào lòng em và lưu giữ mãi. Em luôn muốn ngày nào cũng được ngồi cạnh ông, nghe ông kể chuyện, thấy ông cười và đôi khi vuốt mái tóc bạc phơ của ông.
Nhiều lần em vẫn ngây ngô hỏi ông rằng “Ông ơi sao ông không còn sợi tóc đen nào thế”. Đứa trẻ lớp 5 như em thật ngốc nghếch. Ông bảo rằng vì ông già rồi, ông sắp về với tổ tiên nên tóc ông bạc hết. Em cứ mường tượng nơi chốn bên kia mà ông kể như thế nào mà nghĩ mãi không ra.
Em còn nhớ có một lần ông ốm nặng, ba mẹ bảo ông đang ở bệnh viện. Suốt mấy ngày hôm đó em buồn lắm, em đòi ba mẹ chở em lên viện thăm ông, vì em nhớ ông rất nhiều. Ông là người hàng xóm duy nhất thân thiết với em ở đây. Lên đến bệnh viên, thấy ông nằm trên giường bệnh, mặc bộ đồ màu xanh nhạt. Em chạy đến ôm chầm lấy ông và òa khóc. Ông xoa đầu em và bảo “Sao cháu khóc thế, ông khỏe rồi này, con nít khóc nhè là không ngoan”.
Ít hôm sau ông khỏe và về nhà, ông lại kể chuyện cho em nghe.
Ông hàng xóm vẫn luôn là một người hiền lành, tốt bụng, là người ông mà em rất yêu thương. Em luôn mong ông sống thật khỏe, thật lâu với em.
Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 2
Cạnh nhà em có bác hàng xóm tốt bụng tên là bác Tình. Nhà bác ở sát nhà em luôn, chỉ cách có một bức tường làm hàng rào thôi.
Bác Tình năm nay đã 49 tuổi, bác nhiều hơn bố em 7 tuổi. Dáng bác cao, lại dong dỏng gầy gầy nhưng nhìn bác rất khẻo mạnh và rắn chắc nữa. Mái tóc đen được cắt ngắn để lộ khuôn mặt hình chữ điền phúc hậu của bác. Đôi mắt đen nhánh lại rất sáng nhưng có in hằn nhiều vết chân chim bởi sự vất vả cực nhọc của một người nông dân. Mỗi khi bác ấy làm việc thì không ai có thể chê trách được, bác làm gì cũng rất nhanh nhẹn và tháo vát nữa. Em hay trèo tường sang nhà bác chơi với con trai bác, vì hai chúng em cùng tuổi, lại học cùng lớp nên chơi rất thân. Có hôm mải chơi, em quên cả giờ ăn cơm, bác đi làm về thấy vậy liền bảo em ở lại ăn cơm cùng luôn. Vì hai đứa học cùng lớp nên mỗi lần đi học em cũng được bác chở đi luôn, hôm trời nắng cũng như trời mưa bác đều đến đúng giờ để chở bọn em về.
Bác rất thương em, lại hay mua kẹo cho em nữa. Mọi người xung quanh đều quý bác ấy vì bác ấy vừa hiền lành lại vừa tốt bụng. Em coi bác ấy như một người bố thứ hai, có chuyện gì em cũng hay kể cho bác ấy nghe hết.
Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 3
Người xưa có câu : “Bán anh em xa, mua láng giềng gần”. Gia đình em là người ngoài Bắc nhưng do công việc của bố nên hai mẹ con em theo bố vào Nam để sinh sống. Xa quê hương, sống nơi đất khách, gặp không ít khó khăn. Nhưng thật may mắn, trong khu phố ấy, lại có những người hàng xóm tốt bụng. Đặc biệt là bác Kiên, là đồng hương đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều.
Ngày mới chuyển vào đây, gia đình em có bị cướp một lần, thiệt hại cũng không nhỏ. Bố mẹ em rất lo lắng, chưa biết xoay sở ra làm sao,thì bác Kiên nhà bên sang và đưa bố em lên sở báo công an. Sau đó,bác cho bố em vay tiền để lo tiền nhà trước khi tìm được kẻ trộm. Cả nhà em rất cảm động. Với một gia đình chân ướt chân ráo đến đây, chưa quen biết, tiếp xúc nhiều mà bác sẵn lòng giúp đỡ không nề hà, đề phòng gì cả. Hôm sau, bác còn sang chỉ cho mẹ em đường đến chợ gần nhất, dặn dò đi lại ở đây nên cẩn thận, cướp giật ở đây nhiều hơn ngoài Bắc. Bác còn giúp bố em lắp hệ thống điện. Vì bác là một kĩ sư điện tài ba mà. Bác Kiên có dáng người cao, thân hình mạnh khỏe, vạm vỡ. Làn da của bác rám nắng, đôi mắt kiên định nhưng cũng hiền hậu. Bác thường đi làm từ sáng sớm, mặc bộ quần áo vàng, đội mũ bảo hộ màu vàng. Nếu công việc bận phải đến đêm bác mới về. Cứ có sự cố điện thì bác lại mặc quần áo đi ngay bất kể ngày hay đêm, gió hay mưa. Bác là người rất có trách nhiệm, hàng xóm nhà ai cứ cần sửa điện, bác lại nhiệt tình đi sang sửa đến khi xong mới về mà không hề lấy chút thù lao nào.
Cả khu xóm ai cũng quý mến bác Kiên. Bố em thường bảo với bác rằng:”Anh làm mở mặt người dân quê mình đấy!” Đâu cần làm gì to lớn để chứng tỏ mình tài ba hay tốt bụng đâu. Những hành động thường ngày cũng thể hiện bạn là con người thế nào. Từ bác Kiên, em học hỏi được rất nhiều điều. Em cố gắng lớn lên để trở thành người có nhân cách tốt.
Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 4
Cạnh nhà em là gia đình một bác hàng xóm đã nghỉ hưu. Bác tên là Hậu, bác tuy năm nay đã gần 60 tuổi nhưng bác vẫn còn nhanh nhẹn và tinh tường mọi thứ. Sáng nào em đi học cũng thấy bác đã dậy sớm đi chợ về trên tay bác là cái làn với đầy đủ thức ăn hoa quả cho một ngày. Hôm nào em chào bác bác cũng cười thật tươi với mẹ con em.Nụ cười ấy thật hiền từ và phúc hậu. Bác có mái tóc dài nhưng đã điểm những sợi tóc bạc lốm đốm, bác thường búi tóc đằng sau rất gọn gàng. Người bác hơi đậm và cao, bác bước đi chậm rãi nhưng chắc chắn. Da bác đã điểm những nốt đồi mồi màu nâu nhưng vẫn để lộ ra đôi mắt hiền từ. Mỗi khi bác cười là đôi mắt ấy lại nheo lại và hiền từ phúc hậu làm sao.
Điều em yêu quý nhất ở bác là bác rất hiền lành và không bao giờ quát mắng trẻ con. Bác rất quý chúng em, lần nào bác đi chợ hay đi lễ về bác đều gọi chúng em lại cho quà cho lộc. Cầm như cái kẹo những gói bánh bác cho em cảm thấy rất vui và cảm động vì bác đã già rồi nhưng vẫn rất quan tâm đến chúng em. Bác rất thích trồng cây cảnh, sáng nào em cũng thấy tưới nước trên mỗi chậu cây hay dùng kéo để tỉa cành lá rụng. Nhìn những chậu cây cảnh xanh tốt của bác em biết bác là người rất yêu cây và rất cẩn thận chu đáo. Có lần chúng em đá bóng chẳng may vào chậu cây cảnh của bác làm một cành cây bị gãy và hoa rụng xuống đất khi đó chúng em nghĩ bác sẽ giận và mắng chúng em tuy nhiên khi chúng em lí nhí xin lỗi bác chỉ mỉm cười nhẹ nhàng và bảo “không sao các cháu lần sau chú ý hơn nhá”.
Có một lần em bị điểm kém, trên đường về nhà em vừa đi vừa khóc vì sợ buổi tối về nhà mẹ sẽ mắng quát em, vậy là em ngồi ngoài công viên gần nhà không dám về nhà. Khi đó bác Hậu đi đâu về và nhìn thấy em, sau khi hỏi rõ đầu đuôi và bác bảo em về nhà bác đã. Em ngoan ngoãn đi theo bác, rồi bác nhẹ nhàng ân cần vỗ về em và phân tích cho em hiểu rằng đó không phải là điều xấu rằng ai cũng có những lỗi lầm và động viên em về nhận lỗi với bố mẹ và hứa sẽ ngoan hơn sẽ học chăm hơn để không bị điểm kém. Hôm đó em nghe lời bác em về nhà làm theo lời bác dặn, hôm đó bố mẹ em cũng không quát mắng em như mọi lần nữa.
Em rất yêu quý bác hàng xóm bởi vì bác rất tốt bụng không chỉ với em mà còn với mọi người xung quanh. Bố mẹ em dặn em luôn phải ngoan ngoãn với bác Hậu để không phụ lòng tốt của bác.
Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 5
Ông bà em đã già, sức khỏe không được như trước nữa nên bố mẹ em quyết định chuyển sang ở hẳn cùng với ông bà để tiện chăm sóc. Trong khoảng thời gian đó, em đã được làm gặp và làm quen cô Liên – một giáo viên mầm non đồng thời cũng là người hàng xóm thân với gia đình em.
Cô có dáng người mảnh mai và dong dỏng cao. Khuôn mặt cô thon tròn, trắng với đôi gò má ửng hồng. Đôi mắt cô to và hiền dịu, đeo cặp kính cận đen và dày cộm. Mái tóc của cô dài ngang lưng, đen óng ả. Cô thường chải và sau đó búi gọn gàng. Thường ngày cô hay mặc áo có cổ cùng quần Âu để đi dạy học. Khi ở nhà, cô mặc áo phông cùng quần sooc. Những hôm trời hè oi ả, cô mặc váy hoa xòe nhìn rất đáng yêu.
Cô thường hay sang nhà em chơi. Mỗi lần như thế, cô thường mang những món quà nho nhỏ cho em: lúc thì là một cái cặp tóc nơ hồng, lúc thì gói bim bim, có khi lại là một cuốn truyện tranh thiếu nhi. Cô rất tốt bụng và chu đáo. Ông bà em kể rằng, có những hôm trái gió trở trời, ông bà đau nhức mình mẩy không thể tự mình lo việc bếp núc nhà cửa, mà bố mẹ em đi công tác xa không thể tới thì cô hay qua phụ giúp. Cô quét dọn nhà cửa và nấu cơm rồi ở lại ngồi ăn cùng ông bà. Vào những ngày nghỉ hay sau giờ làm, cô hay qua xem tình hình sức khỏe của ông bà nữa. Bố mẹ em biết vậy cũng yêu quý cô lắm. Gia đình em ai ai cũng coi cô là một thành viên trong nhà.
Sang tháng cô đi lấy chồng và sẽ không còn ở lại đây nữa. Tuy rất buồn và sẽ rất nhớ cô, nhưng em luôn mong cô sẽ hạnh phúc và thành công trong công việc.
Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 6
Nhà chị Phương chỉ cách nhà em một con hẻm nhỏ. Hàng ngày, em thường sang chơi với chị và được chị cưng chiều lắm. Mồ côi mẹ từ tấm bé, chị thiếu đi tình thương bao la của một người mẹ. Bố chị ở vậy, nuôi chị cho đến bây giờ. Năm nay chị học lớp Mười hai trường chuyên của tỉnh. Cả xóm em, ai cũng khen chị, quý chị. Bởi chị vừa đẹp người vừa đẹp nết. Đặc biệt ở chị có một điểm mà em rất quý mến kính phục. Đó là tình thương của chị đối với người già. Bà cụ Tứ ở cách nhà em một khoảnh vườn. Bà sống đơn độc một thân một mình trong căn nhà nhỏ, không con cái, cháu chắt. Nghe đâu trước đây cụ cũng có gia đình, nhưng chiến tranh đã cướp mất ông lão và anh con trai duy nhất của bà. Từ đó cho đến bây giờ, bà vẫn sống thui thủi một mình. Cảm thông với số phận đơn chiếc của bà cụ, chị Phượng không ngày nào không đến thăm. Mỗi lần đến với bà cụ, chị thường rủ em đi cùng. Chị giúp bà quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo, cơm cháo cho bà mỗi khi bà bệnh. Không ruột rà máu mủ, không họ hàng thân thích, vậy mà chị Phượng chăm bà, thương yêu bà như bà nội, bà ngoại của mình. Điều đó thật đáng quý. Còn với em, chị coi em như đứa con ruột. Có cái gì ngon, cái gì đẹp, chị cũng chia phần cho em, và còn hướng dẫn thêm cho em học nữa. Bố mẹ em rất quý chị, coi chị như con gái của mình.
Nhà em có một bác hàng xóm rất hiền và quan tâm đến mọi người. Cả xóm em ai cũng yêu quý bác ấy. Em cũng vậy. Bác ấy tên là Quý. Mẹ bảo rằng tên bác ấy là Quý nên ai cũng yêu quý bác ấy là vì vậy.
Mẹ bảo rằng bác Quý năm nay hơn 50 tuổi, nhà bác có 3 người con gái và một người con trai. Con của bác ai cũng chăm ngoan và học giỏi, không bao giờ làm hai bác phiền lòng.
Từ khóa tìm kiếm nhiều:
- thuyết minh về cây bút bi
- thuyết minh về cái bút bi