Kể về một người tốt mà em biết – Bài làm 1
Ông nội em vẫn bảo xung quanh chúng ta có rất nhiều người tốt. Họ vẫn luôn lặng lẽ giúp đỡ những người bên cạnh khi cần thiết. Cạnh nhà ông nội em cũng có một người mà em rất yêu mến. Đó là ông Hải, ông sống một mình, vì vợ ông đã mất cách đây hai năm.
Ông Hải năm nay đã bước sang tuổi 70, tóc ông đã bạc hết, không còn sợi tóc đen nào. Nhìn ông rất giống ông tiên, bởi có chòm râu dài, thi thoảng ông lại vuốt vuốt y hệt như mấy ông tiên ở trong phim. Ông hải là hàng xóm thân thiết với ông nội em nên ông cũng xem em như cháu. Có gì ông cũng để phần cho em, vì cháu ông đều ở xa. Ông Hải có 3 người con trai nhưng ai cũng có gia đình và lập nghiệp nơi xa, thi thoảng mới có thể về thăm ông được. Ông sống một mình nên buồn lắm, bởi vậy chỉ có buổi tối ông mới về nhà ngủ, còn lại ông sẽ đi sang chơi nhà hàng xóm, đánh cờ tướng với ông em nữa.
Ông Hải mặc dù đã rụng hết răng nhưng nụ cười rất ấm áp, hiền lành. Mỗi lần ông cười, em thấy được sự thanh thản và nhẹ nhàng. Bàn tay của ông cũng to như tay ông nội, và còn rất ấm áp nữa.
Mặc dù ông đã lớn tuổi nhưng bước đi vẫn thoăn thoắt và dứt khoát, Có lẽ bởi sáng nào ông cũng dậy thật sớm đi tập thể dục ở sân kho xóm nên mới khỏe như vậy.
Em nhớ có lần ông đi thăm cháu ở Huế về, ông mang rất nhiều bánh kẹo và hoa quả về. Ông mang sang biếu ông nội rất nhiều. Ông còn mua cho em một con búp bê màu đỏ có phát ra nhạc rất đẹp. Em thích thú và ôm lấy ông cảm ơn rối rít.
Mỗi lần đi học về qua nhà ông, em thường chào ông thật to. Ông đã cao tuổi nhưng hay giúp đỡ những người xung quanh. Vì ông là cán bộ nghỉ hưu nên có tiền lương, hàng tháng ông vẫn tích cóp chút tiền nhỏ đó để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn trong xóm. Hành động tốt đó của ông đã khiến cho nhiều người ngưỡng mộ và yêu mến ông hơn.
Năm ngoái ông ốm, ai cũng lo lắng và đến chăm sóc ông thường xuyên. Em thương ông lắm. May sao ông nhanh khỏe lại.
Ông Hải là một người tốt mà em rất yêu quý
Kể về một người tốt mà em biết – Bài làm 2
Suốt năm năm ở trường tiểu học, em đã được học và gặp rất nhiều thầy cô giáo, nhưng người cô – người mẹ hiền để lại ấn tượng sâu đậm với em nhất, đó là cô Hoa. Cô Hoa là giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp hai.
Ngay từ khi mới bước chân vào trường, em đã rất ấn tượng với cô rồi. Dáng cô mảnh mai, làn da trắng, suối tóc đen dài ngang lưng lúc nào cũng được cột lên rất gọn gàng. Không hiểu sao em cứ bị thu hút với dáng người đó, giọng nói đó khi cô lên đọc bảng tổng kết trước toàn trường. Giọng đọc trầm ấm, đôi mắt lung linh như biết nói làm cho chúng em cứ bị cuốn theo lúc nào cũng không hay. Năm em lên lớp hai, vừa thấy cô bước vào lớp em đã rất vui sướng. Những ngày được cô dạy, được cô quan tâm em có cảm giác như cô giống như mẹ mình vậy. Cô giảng bài nhỏ nhẹ, tập cho chúng em viết từng chữ, từng chữ một. Cô Hoa rất kiên nhẫn để chỉ bảo cho chúng em từ những bài học trên lớp đến cách đối xử với ông bà cha mẹ và bạn bè của mình nữa.
Em nhớ, hồi đó em viết chữ xấu lắm, vì em thuận tay trái, mà cô giáo dạy lớp một lại rèn em viết tay phải nên em rất sợ giờ chính tả hay tập làm văn. Hôm đó là tiết chính tả, nhằm lúc cô không để ý em đã chuyển từ tay phải sang tay trái để viết. Và em được điểm mười, cô khen em tiến bộ nhanh quá, em vui lắm, nhưng cũng rất lo. Ngày hôm sau là tiết tập làm văn, nhân lúc cô đi ra ngoài có chút việc, em liền chuyển sang tay trái, em viết say sưa đến nỗi không nhận ra cô đã đứng sau lưng mình với chiếc thước trên tay từ lúc nào. E giật bắn mình lên vì sợ hãi, nhưng cô lại rất bình tĩnh, không có gì là tức giận cả, cô gọi em ra ngoài nói chuyện. Cô nói rất nhiều nhưng em chỉ nhớ mỗi một câu đến tận bây giờ, đó là “cô tin em sẽ trở thành cô học trò ngoan không bao giờ nói dối thầy cô, cha mẹ và bạn bè nữa”. Từ đó trở đi, em luôn tự hứa với lòng là sẽ không bao giờ để cô thất vọng nữa.
Dù bây giờ em đã là học sinh lớp năm, nhưng mỗi lần gặp em cô đều hỏi thăm và trò chuyện rất vui vẻ. Em thầm cảm ơn cô rất nhiều vì đã dạy em cách làm người, làm một người tốt cũng không hề khó như mình nghĩ.
Kể về một người tốt mà em biết – Bài làm 3
“Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”
Thật đúng vậy trong gia đình cha là người vất vả nhất. Người chủ cột của gia đình nên cha phải lo toan mọi thứ từ miếng ăn giấc ngủ của mẹ con con. Măc dù xung quanh em có rất nhiều người tốt nhưng cha vẫn luôn luôn, mãi mãi là người tốt nhất trong lòng em.
Thường thì các bạn gái thường cuốn quýt mẹ hơn cha của mình. Nhưng em lại ngược lại với các bạn ý. Em không hiểu sao em lại quý cha hơn chút mẹ. Chắc là tại em hợp tính với cha hơn, em thừa hưởng mọi từ của cha hơn mẹ vậy.
Cha em năm nay đã 35 tuổi rồi. Hằng ngày cha mặc áo trắng quần âu rồi đi giầy đen nhìn cha rất là bảnh trai.
Có lẽ cha đẹp nhất là ở khuôn mặt vuông tròn của cha nhìn khuôn mặt cha rất là phúc hậu, không chỉ dừng lại ở đó mà cha em còn thừa hưởng cái nụ cười rất là duyên dáng nữa. Mái tóc cha đen bồng bềnh cộng thêm đôi mắt to tròn sáng trong nhìn cha rất là hiền từ.
Em còn nhớ rất rõ cha thường hay dạy: ăn xong không được chảy nhảy sẽ bị đau dạ dày đó con. Con phải gắng học đó nhé để sau này lớn lên sẽ bớt khổ hơn con ạ. Xã hội bây giờ người ta chỉ cần người có học vấn và hiểu biết chứ họ không cần kẻ lời biếng và dốt nát con ạ. Con muốn tồn tại được cái thế giới này thì phải là người có hiểu biết.
Khi con ốm cha là người luôn lo lắng cho con nhất cha thức cả đêm để canh cho con. Ngày mà con thi không đỗ cha cũng là người buồn hơn cả con. Nhưng cha luôn bảo rằng: Không sao đâu con ở đời phải có thất bại mới thành công được con ạ. Con ngã ở chỗ nào phải biết tự đứng lên ở chỗ đó.
Ngày mà con bước chân vào lớp 1 cha là người đưa con đến trường. Đến trước cổng trường con nắm tay cha thật chật không muốn bỏ tay cha ra. Cánh cổng trường đã mở con biết là con phải bước vào đó, con sẽ có một thế giới khác nhưng con sẽ không quên cái thế giới của cha luôn tràn đầy yêu thương và ấm áp. Con ngoái nhìn lại đằng sau thì cha đả nở nụ cười thật tươi và vẫy con bước vào trong cánh cổng trường đã khép lại.
“Con dù lớn vẫn là con của cha, đi hết cuộc đời lòng cha vẫn theo con”
Con cảm ơn vì cha là cha của con. Dù thế giới này có thay đổi, dù con đã lớn khôn như thế nào, dù sau này con có thể gặp được người yêu thương con thật lòng. Nhưng cha mãi mãi là người tốt nhất của con. Cảm ơn cha, người cha tuyệt vời nhất của con.
Kể về một người tốt mà em biết – Bài làm 4
Làng Vôi quê em mấy vụ được mùa liên tiếp, cảnh xóm thôn ngày một thêm đổi mới khang trang. Đường, trường, trạm được xây dựng. Nhiều nhà ngói mọc lên. Nhiều gia đình có của ăn của để.
Thói đời phú quý sinh lễ nghĩa. Các đám cưới, giỗ chạp được tổ chức ăn uống lu bù. Quán bia, quán cà phê,… là nơi tụ tập cùa một số thanh niên, học sinh ăn chơi, đua đòi. Thầy Tùng hiệu trưởng đã mấy lần nhắc nhở. Hiện tượng học sinh bỏ học, tối tối không chịu học bài, tụ tập chơi điện tử gây nên cảnh ồn ào, ầm ĩ. Các vị phụ huynh học sinh phàn nàn,lo lắng. Trongcác cuộc họp xóm, vấn đề này được đem ra bàn bạc, thảo luận.
Bác Xuân, sĩ quan về hưu, hội trưởng Hội khuyển học, tối nào cũng đi đến các quán điện tử, cà-phê nhắc nhở các cháu học sinh vềnhà học bài. Nhiều vị cha mẹ học sinh đã cấm con em mình chơi bời,tụ tập. Các quán điện tử, quán cà phê không còn đông khách như trước nữa. Các chủ quán tức tối ra mặt. Họ đặt vè nói xấu bác Xuân, gắn cho bác là kẻ “ăn cơm nhà, thổi tù và hàng tổng”.Bác vẫn thầm lặng và bền bỉ vận động, thuyết phục. Nhờ có bác Xuân mà việc học tập của các học sinh quê em đã đi vào ổn định. Số học sinh thi Đại học,Cao đẳng, thi lên lớp 10 năm nào cũng dẫn đầu toàn xã. Xóm Vôi trở thành đơn vị dẫn đầu nếp sống văn minh, được nhận cờ thi đua toàn xã. Tối nào cũng vậy, bác Xuân lại đánh ba hồi kẻng dài, báo cho các gia đình biết “giờ văn hoá”đã bắt đầu. Nghe tiếng kẻng, mẹ em lại nhắc: “Lý ơi, ngồi vào bàn học bài đi con!”.
Kể về một người tốt mà em biết – Bài làm 5
“Bạn bè là nghĩa tương thân
Khó khăn, thuận lợi ân cần bên nhau”
Đó là suy nghĩ và hành động của tập thể lớp chúng em. Minh Hoàng là một trong những tấm gương tốt của lớp. Em cùng Minh Hoàng đã kề cận bên nhau suốt chặng đường tiểu học. Rồi lên lớp 6, chúng em lại cùng chung một lớp. Em hiểu bạn ấy rất nhiều.
Hoàng thông minh, hiếu học. Vì nhà nghèo, Hoàng phải phụ mẹ bán bánh mì ở hè phố. Tuy gian khổ nhưng Hoàng vẫn khắc phục mọi khó khăn để học tập. Hoàng luôn quan tâm đến bạn bè, nhất là những bạn yếu, những bạn có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Hoàng không ngại kèm cặp để giúp đỡ bạn yếu cùng tiến. Hàng ngày, sau khi giúp bố mẹ làm xong mọi việc, Hoàng tranh thủ học bài, làm bài, thời gian còn lại Hoàng sang nhà các bạn yếu để động viên, giúp đỡ các bạn vượt qua những bài toán khó. Đến lớp, Hoàng kiên nhẫn giảng lại cho các bạn yếu từng bài tập làm văn, từng bài toán, lại hướng dẫn cả cách viết chính tả, cách trình bày bài vở… Có lúc em thầm nghĩ: Lớn lên bạn ấy làm thầy giáo là hợp lí nhất. Điều ấy đã khiến em càng mến phục Hoàng hơn.
Hoàng vẫn thầm lặng giúp cho bạn yếu vươn lên mỗi ngày, không cần đợi cô giáo nhờ vả. Hoàng rất tận tâm với bạn. Hoàng vui khi bạn bè tiến bộ, Hoàng buồn khi các bạn bị điểm kém hơn mình.
Lòng kiên nhẫn đã giúp Hoàng cùng cô giáo nâng được chất lượng của các bạn yếu trong lớp. Hoàng kiên trì giúp các bạn cùng tiến. Bởi lẽ đó, cô giáo cùng tập thể lớp rất quí mến Hoàng.
Noi gương Hoàng, tập thể lớp chúng em luôn nêu cao tinh thần đoàn kết, tương thân tương ái giúp đỡ nhau để cùng tiến bộ.
Chúng em yêu lớp, yêu trường, yêu thầy cô, bè bạn. Em lại càng tự hào khi có người bạn như Hoàng.