Kể vì kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ mình đã trải qua

Kể vì kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ mình đã trải qua – Bài làm 1

Có những kỉ niệm trôi qua đi chỉ nhòe như một vạt nước nhỏ, nhưng có những kỉ niệm cứ neo giữ mãi trong ký ức. Em đã trải qua rất nhiều kỉ niệm ấu thơ nhưng kỉ niệm về những ngày tháng đó vẫn khiến em nhớ khôn nguôi. Kỉ niệm đó gắn với một người bạn, một người bạn mà bây giờ đã cách xa em hàng nghìn cây số.

ke ve ki niem dang nho tuoi tho cua em Kể vì kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ mình đã trải qua

Năm đó nhà Lan ở cạnh nhà em, chúng em học chung một lớp, hằng ngày đi học chung một con đường. Em và Lan thân với nhau lắm, bố mẹ cũng rất thích điều này. Ngày ngày đi học, những lúc rảnh rỗi hai đứa mang cuốc và rổ rá lên sau núi đào rau má về ăn với cơm hoặc phơi lên làm nước uống.

Dù trời nắng chang chang nhưng hai đứa vẫn hì hục leo lên núi đến tận lúc mặt trời tắt thì mới về. Rau má trên núi nhiều lắm nên cả hai đứa đều đào được rất nhiều. Mồ hôi đứa nào cũng nhễ nhãi. Chúng em cứ thế lớn lên bên nhau, cùng nhau học, cùng nhau giúp đỡ ba mẹ. Có một hôm Lan đi nắng nhiều nên về bị ốm, nằm bất tỉnh suốt một buổi sáng. Lúc đó nước mắt em cứ rơi, rơi mãi không thôi. Em nghĩ đến những điều không hay, nước mắt cứ rơi. Em sợ Lan sẽ đi xa em. Mẹ bào Lan không sao nhưng mà em cứ ngồi cả buổi sáng để nhìn Lan và nắm lấy tay Lan.

Đến chiều Lan tỉnh dậy, em ôm chầm lấy Lan và khóc. Lan cười và nắm lấy tay em bảo “Tớ sẽ không rời xa cậu mà”. Trải qua lần đó, em với Lan càng thêm thân thiết nhau hơn.

Nhưng có một chuyện mà cả Lan và em đều không biết là bố mẹ Lan dự định chuyển nhà vào Sài Gòn. Hôm đó Lan gặp em, bảo muốn đi ra bờ đê hóng gió với em. Cả hai cùng đi, cỏ may găm kín quần, găm cả vào áo nghe nhoi nhói. Hôm đó có trăng lên cao, sáng lắm. Lan khóc, Lan bảo sắp phải vào Sài Gòn. Lúc đó em im lặng, không biết nói gì, chỉ kịp nói:

–  Tớ còn gặp lại cậu nữa không?

Lan mím môi không nói, chỉ khóc như vậy. Bởi vốn dĩ Lan cũng không biết có quay lại đây nữa không, vì quê gốc của Lan cũng không phải ở đây.

Lan đi, nhưng những kỉ niệm của em và Lan vẫn luôn tồn tại mãi trong kí ức. Lớn lên chúng em vẫn liên lạc với nhau. Năm ngoái em vào Sài Gòn và gặp được Lan. Chúng em chỉ cười, rồi khóc. Nhớ ngày xưa.

Kể vì kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ mình đã trải qua – Bài làm 2

Ôi! Thời gian sao trôi qua nhanh thật đấy. Mới tung tăng vui chơi, vô tư thì giờ đây tôi đà là học sinh lớp bảy rồi. Tôi thực sự rất nhớ những chuyến vui chơi của tôi lúc nhỏ. Lúc ấy, chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều và tuổi thơ cua tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ.

Tết trung thu vừa rồi đã khiến tôi sực nhở đến chuyện lúc tôi bốn tuổi. Ngày trước Tết trung thu, ba mẹ dắt tôi đi mua lồng đèn. Đường phố đông nghịt người. Khó khăn lắm, cả nhà tôi mới chen vào được một tiệm bán lồng đèn. Đứng trước những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, đa dạng về hình dạng, kiểu dáng tôi hoa cả mắt. Ba bảo: “Văn! Con lựa một chiếc đi”. Chà chà, biết lấy chiếc nào đây? Nhìn quanh ca tiệm rồi lên tiếng rất nhỏ chỉ đủ để mình tôi nghe: “Con muốn mua hết!”. “Sao, lựa nhanh đi con” – Mẹ tôi thúc giục.Lại đứng nhìn quanh một lần nữa, lần này tôi phát hiện chú bướm màu hồng xinh xinh đang núp bên anh Siêu nhân, vốn thích màu hồng, vừa thấy nó là tôi chỉ vào nó và đòi mua nó cho bằng được. Chú bán hàng lấy bé Bướm ra cho tôi. Ôi! Nó dễ thương làm sao ấy. Mặc dù nó không to bảng như con bướm bên tiệm kia, nhưng nó thật sự rất ấn tượng đối với tôi. Cả thân nó màu hồng, đôi cánh hồng nhạt, thêm vào đó là những sợi dây tua rua trông thật là thích mắt. Hai cọng râu cong cong rất đáng yêu. Nó là lồng đèn điện tử, mỗi lần tôi bật công tắc lên là nó chạy vòng vòng, ánh sáng rực rỡ cả xung quanh. Tôi thích lắm các bạn à!

Đêm đó tôi cảm thấy rất vui. Tối đến, tôi không tài nào ngủ được. Nằm trên chiếc giường nhỏ bé, tôi cứ xoay qua xoay lại, trằn trọc mãi. Có vô sổ câu hỏi đặt trong đầu tôi: “Tết trung thu là như thế nào nhỉ?”, “Có vui không ta?”, …suy nghĩ miên man rồi cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau vừa tỉnh giấc, tiếng ồn vang lên ở ngoài rộn vang cả khu xóm, à, thì ra là đám con nít trong xóm đang chuân bị cho tối nay Tết trung thu ấy mà. Vừa thấy tôi bước xuống phòng khách, mẹ cầm trên tay chiếc đầm màu đỏ nhạt lai vàng, nói: “Văn! Thử xem bộ này có hợp với con không ?”. Áo mới, a, đã quá đi mất. Tôi bỗng trở nên thích cái Tết này hẳn. Có đồ chơi mới nè, có quần áo mới nữa nè, còn được thưởng thức món bánh trung thu thơm ngon nữa chứ. Tối đến, con hẻm yên ắng thường ngày bỗng trở nên náo nhiệt hẳn, những chiếc lòng đèn của mọi người hòa hợp lại tạo nên nhiều màu sắc và đầy thú vị. Những bài hát trung thu vang lên, những đứa trẻ con xách theo lồng đèn của mình chạy vòng vòng trong hẻm. Người lớn thì dọn đồ ăn, trà bánh ra gần cửa để ngắm trăng, trò chuyện. Giờ đây những khoảnh khắc ẩy vẫn còn đọng mãi trong  lòng tôi.

Mong rằng, những truyền thống văn hóa tốt đẹp này sẽ luôn được mọi người trân trọng và giữ gìn.

Kể vì kỉ niệm đáng nhớ nhất trong tuổi thơ mình đã trải qua – Bài làm 3

Tuổi học trò có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận, nhớ nhung… rồi tất cả cũng trở thành những kỉ niệm đáng yêu đáng nhớ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Với tôi, kỉ niệm không thểphai mờ trong tâm trí là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Dường như đó cũng là một ngày tổng kết cấp học, để rồi từ đó, cuộc đời chúng tôi bước sang một trang mới. Ngày chia tay hội tụ bao tình cảm yêu mến xúc động dạt dào.

Tôi còn nhớ đó là chiều thứ ba. Hôm ấy, các bạn lớp tôi ai cũng đến dự đầy đủ. Ai nấy đều có vẻ mặt hớn hở vui tươi vàmặc đồng phục gọn gàng. Khi cả lớp đã đến hết, bạn lớp trưởng nhắc các bạn xếp lại bàn ghế ngay ngắn. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc bộ quần áo thường ngày, nét mặt cô hiền hậu. Cô mời chúng tôi ngồi xuống và yêu cầu cả lớp trật tự để buổi lễ tổng kết được bắt đầu. Lúc nãy cả lớp còn ồn ào nhưng bây giờ đã im lặng ngay. Thoạt đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích chung của lớp ai cũng vui vẻ, hài lòng vì nghĩ rằng trong thành tích chung ấy có sự đóng góp của mình. Nhưng khi nghe cô chỉ ra những hạn chế còn tồn tại ai cũng cảm thấy xấu hổ vì chợt thấy bóng dáng mình trong đó. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng sửa chữa để cô vui lòng. Nghe vậy cô giáo đã bớt lo lắng về chúng tôi, những học sinh trong mắt cô vẫn còn rất bé nhỏ ngây thơ, và cô nở một cụ cười rạng rỡ.

Tiếp đó, cô căn dặn chúng tôi một câu mà đến giờ tôi vẫn khắc ghi trong lòng: “Như vậy là năm học lớp Năm và cũng là năm năm dưới mái trường tiểu học đã trôi qua trong cuộc đời các em. Dù cô chỉ dạy các em một năm học cuối cấp nhưng cô nhận thấy các em đã rất cố gắng để đạt thành tích cao nhất trong suốt năm năm học. Tuy vẫn còn một sô bạn yếu kém chưa cố gắng nhưng cô tin các học sinh của cô sẽ có tự tin để bước vào một chặng đường vô cùng gian khổ, vất vả phía trước. Năm học tới, cô sẽ không còn dạy các em nữa nhưng cô hi vọng dù không có cô thì các em vẫn cố gắng trong học tập, lao động và nghe lời các thầy cô giáo mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Nói đến đây thì cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra trên hai má cô làm cho cả lớp không khỏi xúc động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên mà cô làm chủ nhiệm. Với lớp, cô đã ân cần biết mấy, cô đã mang tất cả nhiệt huyết của tuổi trẻ để dạy dỗ và yêu thương chúng tôi. Bao nhiêu kỉ niệm về những ân nghĩa cô trò chợt ùa về. Vậy mà cô trò chúng tôi lại sắp phải xa nhau. Các bạn gái xúc động quá đã thút thít khóc. Tôi thì dù đã cố gượng cơn xúc động nhưng nước mắt cứ ứa ra ướt đẫm hai bên má. Cả lớp nghẹn ngào không ai nói được câu nào dù là để đáp lại lời cô. Cô giáo đã tin các học sinh yêu quý của cô sẽ có đủ vững vàng để tiến bước trên con đường này. Mai sau, khi lên cấp cao hơn, nếu gặp khó khăn, các em hãy về đây, cô sẵn sàng giúp đỡ các em và tiếp thêm sức mạnh để các em có thể vững tin trên con đường học tập. Cô tin ở các em!”. Những lời nói của cô thúc giục và làm cho chúng tôi vững tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy những lời ấy thật thấm thìa biết bao! Chúng như chiếc khăn mềm mại thấm nhanh những giọt nước mắt trên mỗi khuôn mặt chúng tôi. Rồi cô giáo tổ chức buổi liên hoan ngọt cuối cùng. Cô nói đây là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ nói rồi cô hát tặng chúng tôi, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện cười. Thế là các bạn vui vẻ hẳn lên. Nắng vàng tươi trên sân ngày cuối cùng chúng tôi là học sinh tiểu học, không bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp đẽ đó, chúng tôi mời cô ra chụp ảnh kỉ niệm. Buổi tổng kết ai nấy đều lưu luyến và điều hứa sẽ thi tốt để cô vui lòng.

Ngày tổng kết năm học lớp Năm đã qua từ rất lâu nhưng nó chất chứa nhiều tình cảm xúc động trong tuổi học trò của em. Giờ đây đã lớn khôn, nghĩ về ngày ấy, tôi không khỏi tiếc nuối nhưng nhiều hơn vẫn là quyết tâm học tập để xứng đáng với những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.

Xem thêm:  Tả con vật mà em yêu quý

Bài liên quan

Viết về người hàng xóm của em

Viết về người hàng xóm của em

Viết về người hàng xóm của em – Bài làm 1 Mùa hè năm ngoái, ba…
Tường thuật lại buổi tham quan

Tường thuật lại buổi tham quan

Tường thuật lại buổi tham quan – Bài làm 1 Sắp bước vào năm học…
Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em

Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em

Tả ngôi nhà thân yêu của gia đình em – Bài làm 1 Mỗi một con người…
Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm

Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm

Tả vườn rau nhà em hoặc nhà hàng xóm – Bài làm 1 Nhà em có…

Bình luận

Địa chỉ email của bạn sẽ không được công bố. Các trường bắt buộc được đánh dấu *